Tựa như một người mới chuẩn bị đi phỏng vấn vị trí trọng yếu, rõ ràng đã chuẩn bị kỹ càng từ trước, nhưng đến bước cuối cùng vẫn thấy bối rối bất an, lòng bàn tay toát mồ hôi.
Trong khi người đi phỏng vấn còn đang chần chừ thì vị giám khảo trong điện đã nhận được bẩm báo của hạ nhân, biết nàng ta đã đến.
Công vụ còn đang ngổn ngang, không muốn tốn thời gian trì hoãn, Triệu Hi liền thẳng thắn sai người ra ngoài truyền Trương Thu Lan vào.
Trương Thu Lan đang đi tới đi lui, liên tục hồi tưởng và chỉnh sửa lại lời cần nói trong đầu.
Đột nhiên nghe tin sắp bị gọi vào phỏng vấn, đành phải thu hồi tâm thái trốn tránh, gắng sức nhớ lại những kỹ năng đàm phán của kiếp trước, sau đó cất bước tiến vào như thể bước lên đoạn đầu đài.
Nàng ta cố gắng giữ cho giọng nói ổn định, dùng ngữ điệu như đang đọc thuộc lòng để bày tỏ điều kiện và con bài trong tay, không chút giấu diếm mà đặt thẳng vấn đề.
“Chỉ cần bệ hạ nguyện ý tha cho thiếp thân và Chiêu nhi một con đường sống, những khoáng sản mà thiếp thân vừa nói đều sẽ dâng lên toàn bộ.”
Nói đến đây, Trương Thu Lan ngừng lại một thoáng, cuối cùng vẫn không cưỡng lại được cám dỗ, nghiến răng quyết tâm liều một phen.
“Nếu bệ hạ có thể rộng lòng khai ân, cho phép thiếp thân theo Chiêu nhi xuất cung mở phủ an hưởng tuổi già, thiếp thân nguyện vì bệ hạ tận tâm tận lực, hỗ trợ bệ hạ tìm kiếm thêm nhiều mỏ khoáng hơn nữa.”
Trương Thu Lan tràn đầy kỳ vọng nhìn về phía quân vương đang trầm ngâm ở vị trí thượng tọa, mong chờ được nghe một lời đáp ứng khẳng định từ nàng.
Triệu Hi tựa cằm vào tay, hồi lâu không nói được là đồng ý hay cự tuyệt, khiến một bụng nhiệt huyết của Trương Thu Lan như bị dội một chậu nước lạnh, sắc mặt thoáng chốc xám như tro tàn.
Ngay khi Trương Thu Lan tuyệt vọng cho rằng bản thân sẽ trắng tay quay về, bên tai chợt truyền đến âm thanh tựa như thiên âm.
“Những điều ngươi nói, cho dù trẫm không chấp nhận điều kiện của ngươi cũng có cách khiến ngươi hoàn thành. Đã như vậy, trẫm cớ gì phải đồng ý?”
Triệu Hi giả như tò mò, cúi đầu nhìn Trương Thu Lan. Trong lòng âm thầm chờ mong, muốn xem nàng ta sẽ dùng lý do gì để thuyết phục mình.
Trương Thu Lan dường như chưa từng gặp qua người nào mặt dày đến thế, nhất thời sững sờ. Vẻ mặt như chiếc tivi cũ bị mất tín hiệu, nhiễu sóng trắng đen, cứng đờ không động đậy.
Một lúc lâu sau, nàng ta khô khốc cất lời: “Bệ hạ anh minh thần võ, hẳn là hiểu rõ đạo lý giữa tình nguyện và ép buộc sẽ cho ra hai kết quả khác biệt đến mức nào.”
Triệu Hi nhướng mày hỏi vặn: “Thế thì sao? Trước kia ngươi từng phụ trẫm, nay trẫm cưỡng ép ngươi làm việc, chẳng phải cũng coi như trẫm xả được cơn uất giận này rồi sao?”
Đối mặt tình cảnh như vậy, Trương Thu Lan thật sự không thể phản bác.
Dù nàng ta có bất đắc dĩ thế nào thì đối với người bị hại mà nói cũng là tổn thương không thể chối bỏ.
Hồi tưởng lại những việc từng bị hệ thống Sinh Con mê hoặc mà làm ra, Trương Thu Lan há miệng, cảm thấy mọi lời lẽ đều trở nên vô nghĩa.
“Thần thiếp ích kỷ mưu lợi, vì tranh quyền đoạt thế mà làm ra những việc không thể tha thứ đối với bệ hạ, thật lòng xin lỗi.” Nàng ta cúi mình thật sâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Dù bệ hạ có tin hay không, thần thiếp vẫn muốn giải thích một câu. Những hành động nhắm vào bệ hạ trước kia thật sự không xuất phát từ bản tâm của thần thiếp.”
Cảm thấy lời mình nghe ra quá mức nực cười, dễ khiến người ta nghĩ là đang chối tội, Trương Thu Lan vội vàng bổ sung.
“Thần thiếp không có ý phủ nhận tội lỗi mình từng phạm phải, thần thiếp sẽ cố gắng hết sức để chuộc lỗi... Thần thiếp sẽ, sẽ...”
Trương Thu Lan nhất thời hoảng loạn, sắc mặt đỏ bừng, đến cả hệ thống ngôn ngữ cũng trở nên hỗn loạn, lời nói lộn xộn cả lên. Nhưng nàng ta vẫn không ngừng lải nhải, chỉ mong truyền đạt được sự ăn năn của mình.
Tựa như một công tắc bị bật mở, Trương Thu Lan đánh mất sự tỉnh táo khi mới đến, đôi mắt trong trẻo dần dần trở nên đục ngầu, lộ ra vài phần điên loạn.
Triệu Hi biết, đây là di chứng do hệ thống Sinh Con ký sinh để lại.
Hệ thống Sinh Con không giống hệ thống chính quy được nghiên cứu phát triển bài bản như Cầu Cầu.
Nó nghiêng về hình thức hệ thống ký sinh, trong quá trình mượn ký chủ để cướp đoạt khí vận người khác, cũng đang âm thầm ăn mòn chính ký chủ của mình.
Hoặc đúng hơn, phải gọi là “vật dẫn ký sinh”.
Sức mạnh tín ngưỡng trên người Trương Thu Lan vì tính đặc thù mà gắn bó chặt chẽ với linh hồn nàng ta.
Khi hệ thống Sinh Con đánh cắp tín ngưỡng của Trương Thu Lan, đồng thời cũng đang gây tổn thương nghiêm trọng đến linh hồn nàng ta.
Linh hồn không còn ổn định, tinh thần làm sao có thể khỏe mạnh được chứ.
Thấy Trương Thu Lan càng lúc càng có dấu hiệu không ổn, Triệu Hi đành phải lên tiếng cắt ngang, đồng thời khẽ ra hiệu cho Cầu Cầu kín đáo phóng thích thuốc ổn định linh hồn lên người Trương Thu Lan.
“Đủ rồi, lời dư thừa không cần phải nói nữa, quay lại chính sự đi. Trương Thu Lan, hôm nay ngươi nhất định phải cho trẫm một lý do khiến trẫm không thể không đồng ý với ngươi.”
Trương Thu Lan rùng mình vài cái, tựa như vừa bừng tỉnh khỏi cơn mê, tim nàng ta cũng theo đó mà dâng lên đến cổ họng.
Rất nhanh sau đó, dưới tác dụng của dược vật, nàng ta dần dần bình ổn lại.
Cảm xúc như tàu lượn lúc lên lúc xuống, song chính sự chao đảo đó lại khiến Trương Thu Lan bắt được ẩn ý trong lời của Triệu Hi.
“Vì sao bệ hạ lại tin chắc thần thiếp có thể giúp được người? Thần thiếp dám khẳng định, trước khi đến tìm bệ hạ giãi bày mọi chuyện, ngay cả phụ mẫu ruột thịt cũng không biết thần thiếp có bản lĩnh gì. Tất cả mọi người chỉ biết Trương quý phi nhờ con mà vinh sủng, một mình độc chiếm thánh tâm.”
Không hổ là người nàng để mắt đến, quả nhiên tâm tư linh mẫn.
Triệu Hi âm thầm gật gù tán thưởng.