Triệu Hi lại xoay chuyển lời nói: “Nếu không phải vì ngươi dại dột chọc phải ta lúc còn là trưởng công chúa, thì có lẽ giờ này ngươi đã ngồi vững ngôi trung cung, mà hoàng tử dưới gối cũng sớm được sắc phong làm thái tử.”
“Phụ hoàng thân thể suy yếu lại ngày ngày chìm trong hoan lạc, dù thái y tận tâm điều dưỡng, cơ thể vẫn càng lúc càng hư tổn, có uống thuốc bổ cũng không chịu nổi. Một khi người băng hà, Triệu Chiêu đăng cơ khi tuổi còn nhỏ, ngươi sẽ trở thành nhiếp chính thái hậu, dưới một người trên vạn người.”
“Quý thái phi, trẫm suy đoán như vậy không sai chứ?”
Triệu Hi nghiêng đầu, ánh mắt nửa cười nửa không nhìn Trương Thu Lan đang run rẩy không thôi.
“Thiếp thân không dám.”
“Không dám, vậy là có nghĩ tới?” Triệu Hi cố tình xuyên tạc lời nàng ta.
“Không biết bệ hạ phải thế nào mới tin thiếp thân và Chiêu nhi không có tâm phản nghịch.” Trương Thu Lan biết trốn không thoát, dứt khoát đ.â.m lao theo lao.
“Quy thuận ta, làm việc cho ta.”
Triệu Hi bổ sung: “Yên tâm, trẫm sẽ không bắt ngươi làm những chuyện mất hết nhân tính hay trái với đạo lý.”
Trương Thu Lan suy nghĩ một hồi, thấy mình cũng chẳng còn gì đáng để lợi dụng nữa, đồng ý cũng không tổn thất gì, hơn nữa còn có thể ôm được chiếc đùi vàng lớn nhất thiên hạ.
Chỉ là…
“Vậy bệ hạ có thể đảm bảo an toàn cho Chiêu nhi chăng?”
Người đời vẫn nói: nuôi con trăm tuổi, lo đến chín mươi chín.
Huống hồ ở thế gian này, Trương Thu Lan chỉ có một người thân duy nhất là Triệu Chiêu, làm sao nàng ta có thể yên lòng buông bỏ?
Triệu Hi gật đầu: “Trẫm sẽ sắp xếp cho nó thầy dạy văn võ, dạy dỗ cẩn thận. Đợi nó trưởng thành sẽ cho xuất cung khai phủ, lập thân làm chủ.”
“Chỉ là không thể để nó tiếp xúc với thái thượng hoàng nữa, tránh nảy sinh vọng tưởng, làm lỡ đại cục.”
“Vậy thiếp thân còn có thể gặp lại Chiêu nhi không?” Trương Thu Lan bất an tột độ, bất giác siết chặt ngón tay.
“Có thể.”
Trương Thu Lan nghe như tiếng trời ban, liên tục tạ ân, chẳng ngờ sau đó lại còn nghe được tin vui hơn nữa.
“Nếu ngươi hoàn thành tốt việc trẫm giao phó, trẫm sẽ ban cho ngươi một vinh hạnh khác.”
Nhận được ánh mắt đầy chờ mong của Trương Thu Lan, Triệu Hi cũng không giấu giếm: “Cho phép ngươi rời cung chuyển ra ngoài ở riêng, hưởng trọn niềm vui mẹ con đoàn tụ.”
Hai mắt Trương Thu Lan lập tức sáng lên mấy phần.
“Bệ hạ anh minh! Thần thiếp nguyện vì bệ hạ dốc cạn tâm can, c.h.ế.t cũng không oán hận!”
Trương Thu Lan vừa rời đi, Triệu Hi lập tức gọi Cầu Cầu ra.
[Cầu Cầu, hệ thống Sinh Con điều chỉnh đến đâu rồi, mệnh lệnh đã thay đổi xong chưa?]
Cầu Cầu nghiêm túc đeo lên một cặp kính gọng tròn như thật, vỗ bộ n.g.ự.c vốn không tồn tại của mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
[Không phụ sự kỳ vọng của ký chủ, Cầu Cầu đã hoàn thành nhiệm vụ một cách trọn vẹn!]
[Làm tốt lắm, Cầu Cầu!]
Cầu Cầu lập tức vứt bỏ dáng vẻ nghiêm túc giả vờ, trở lại bản tính lanh lợi hoạt bát.
[Ký chủ, ngươi định để Trương Thu Lan mang theo hệ thống Sinh Con phiên bản 2.0 đi đào mỏ à?]
[Bingo!]
Triệu Hi nhìn nó bằng ánh mắt tán thưởng, mỉm cười híp mắt tưởng tượng: [Trùng hợp Trương Thu Lan có thể tận dụng cơ hội này để tái khởi nghiệp, tiếp tục hoàn thành sự nghiệp còn dang dở của kiếp trước. Hệ thống Sinh Con cũng được phát huy giá trị sau cùng, giúp các tài nguyên không thể tái tạo sinh con đẻ cái.]
[Đến lúc đó vàng đẻ ra vàng, bạc đẻ ra bạc, chúng ta sẽ có một nguồn tài chính dồi dào không bao giờ cạn! Cả mỏ sắt nữa chứ! Có những thứ đó, ký chủ có thể bá chiếm thiên hạ rồi!] Cầu Cầu phấn khích reo lên.
Nhắc đến chuyện này, Triệu Hi lập tức tỉnh táo.
Nàng và Cầu Cầu ríu rít một hồi, cùng nhau thảo luận về tính ứng dụng đa ngành của hệ thống Sinh Con.
Từ khai khoáng, nông nghiệp đến năng lượng tái tạo.
Cuối cùng chốt lại một câu.
[Còn không gây tổn hại đến môi trường sinh thái!]
Nghe được câu đó, Cầu Cầu càng hưng phấn, hai tay nắm chặt, hận không thể lập tức mang hệ thống Sinh Con 2.0 đến cho Trương Thu Lan.
Chậm một khắc cũng là thiếu tôn trọng đối với thiên nhiên và tài nguyên địa cầu!
[Chú ý làm sạch dấu vết, đừng để nàng ta phát hiện tung tích của chúng ta.]
Triệu Hi dặn dò thêm một câu rồi để Cầu Cầu tự mình đến chỗ Trương Thu Lan.
Nàng lại tiếp tục cặm cụi với đống tấu chương chưa phê duyệt, tay cầm bút son làm việc đến thâu đêm suốt sáng.
Mỗi lúc như vậy, Triệu Hi luôn không kìm được mà nhớ đến Bùi Ngạn.
Tuy rằng hắn quá mưu mô, lời nói quanh co khúc chiết, mỗi câu đều ẩn chứa đòn công kích trí tuệ, nhưng không thể phủ nhận hắn thật sự là một nhân tài trị quốc nội chính hiếm có trên đời!
Nếu lúc này có Bùi Ngạn phò trợ bên cạnh, nàng chỉ cần cưỡi ngựa, cầm đao, c.h.é.m g.i.ế.c thiên hạ một trận m.á.u chảy thành sông là được. Sao còn cần phải toan tính trước sau, nhẫn nhịn tính khí, đối phó đám thế gia đã mục ruỗng đến tận xương tủy này?
Nghĩ đến đây, lòng nàng càng thêm khó chịu.
Mà một khi nàng đã khó chịu thì người khác cũng đừng hòng được yên ổn!
Triệu Hi tùy tiện ném cây bút son sang một bên, gọi Vân Xảo cùng ra ngoài, vừa ngắm cảnh đêm hoàng thành, vừa buồn thương kể lể nỗi nhung nhớ với thái thượng hoàng.
Đúng lúc rơi mấy giọt nước mắt cá sấu khiến Vân Xảo đau lòng thầm nhủ: phải sớm hành động!
Triệu Hi cong cong lông mày, khóe môi cũng nhẹ nhàng nhếch lên.