Nhân Viên Địa Phủ Về Hưu Làm Nữ Hoàng

Chương 16



Nàng thầm nghĩ: Nhìn ta xem, kỹ thuật điều khiển lòng người đâu có kém cạnh ai?

Nếu có cơ hội gặp lại Bùi Ngạn, nhất định phải cho hắn thấy thế nào gọi là “ba ngày không gặp, phải nhìn bằng con mắt khác”!

Để hắn đời này không dám xem thường nàng thêm lần nữa!

Tiếc là kiếp này chấm dứt liền hồn quy thiên địa, không còn vào địa phủ luân hồi, nếu không thật sự muốn đi tìm hắn luận bàn một phen.

Nghĩ đến đây, Triệu Hi không khỏi thấy nuối tiếc.

Nhưng cảm xúc ấy cũng chỉ thoáng qua, rất nhanh đã bị nàng vò nát rồi ném vào một góc xó xỉnh trong lòng.

Một khi đã quyết định thì phải thẳng thắn bước tới, sao có thể dùng dằng không dứt, lại còn hối hận toan tính nước đi khác?

Huống hồ Triệu Hi chưa từng hối hận vì quyết định buông bỏ mọi thứ, quả quyết lựa chọn nghỉ hưu rồi chuyển sinh.

Nàng đã quá mỏi mệt với cuộc đời dài đằng đẵng và lặp đi lặp lại, cho dù thỉnh thoảng vẫn có thể nhận nhiệm vụ từ Cục Sự Vụ Địa Phủ để đi đến các thế giới khác trải nghiệm nhân sinh mới mẻ, nhưng cái sự nhàm chán từ tận linh hồn vẫn khiến nàng cảm thấy cuộc sống âm giới vô vị đến mức không thể chịu nổi.

Người từng xem qua bản báo cáo tổng kết nhiệm vụ của Triệu Hi đều biết rõ, nàng rất hiếm khi thiết lập mối liên hệ sâu sắc với sinh linh trong các thế giới nhiệm vụ.

Thông thường, nàng luôn xử lý nhiệm vụ một cách đơn giản, dứt khoát. Sau đó tìm đến nhân gian phồn hoa khói lửa để an cư, dường như đang tìm kiếm điều gì đó giữa chốn phàm trần.

Bề ngoài trông như nàng đã cố gắng rất nhiều để hòa mình vào nhân gian, muốn nhờ hoàn cảnh xung quanh hun đúc để khơi dậy khát vọng sinh tồn dần cạn kiệt trong lòng.

Thế nhưng đó rốt cuộc cũng chỉ là lớp vỏ ngoài giả tạo, công dã tràng mà thôi.

Nguyên nhân quan trọng khiến mọi nỗ lực đều vô ích chính là Triệu Hi chưa từng đặt bản thân mình vào vị trí bình đẳng với những người bản xứ trong thế giới nhiệm vụ.

Người quỷ khác lối, nào phải cứ khoác lên một thân xác nhân loại là có thể xóa nhòa khoảng cách ấy.

Huống hồ dù có bỏ qua sự khác biệt về chủng tộc, giữa họ và nàng vẫn còn vô vàn cách trở.

Chỉ riêng tuổi tác thôi đã đủ nói rõ tất cả.

Người dân trong các thế giới nhiệm vụ đều là phàm nhân không sở hữu pháp thuật thần thông, sống lâu nhất cũng chẳng qua trăm tuổi, còn Triệu Hi thì sao?

Nàng đã sống không biết bao nhiêu kiếp.

Thời gian nàng còn ý thức đã vượt quá ngàn năm, huống hồ những quãng vô thức ngủ say lại càng chẳng thể tính đếm.

Nếu hỏi nàng bao nhiêu tuổi, e rằng chính Triệu Hi cũng chẳng trả lời được, phải lật đến Sinh Tử Bạ ghi chép toàn bộ thông tin sinh mệnh mới có thể tra rõ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ba tuổi đã là một thế hệ cách biệt, huống hồ nàng và bọn họ cách nhau hàng thiên niên kỷ.

Vì thế, dù hiện giờ Triệu Hi đã triệt để mất đi lực lượng quỷ thần, trở thành một phàm nhân thực thụ, nhưng hố sâu trong lòng nàng vẫn chẳng sao lấp đầy nổi.

Đặc biệt khi không còn sự châm chọc khiêu khích bất ngờ của Bùi Ngạn, đối mặt với một kiếp sống mà tương lai nhìn đã biết trước, Triệu Hi ngày một cảm thấy nhàm chán tột độ.

Nếu không nhờ Trương Thu Lan và hệ thống Sinh Con khơi lên đôi chút hứng thú, chỉ sợ Triệu Hi đã sớm xử lý gọn Ninh Hi Đế và các thế gia vọng tộc kia, báo xong thù hận rồi phủi tay bỏ đi.

Rồi lại như hàng trăm hàng ngàn thế giới nhiệm vụ từng trải qua trước đó, tìm một nơi náo nhiệt để an nhàn ẩn cư, tiếp tục thưởng thức muôn vẻ cuộc sống nơi nhân thế.



Cũng dưới ánh trăng dịu dàng ấy, có một văn sĩ áo xanh mặt trắng không râu khẽ ngẩng đầu.

Như cảm nhận được điều gì, nhìn về hướng kinh thành rồi lại cúi đầu tiếp tục hành trình.

Bóng áo xanh dần hòa vào màn đêm sâu thẳm, dấu chân dưới đất không nghi ngờ gì nữa, chính là hướng về kinh thành.

Chuẩn xác hơn mà nói, là hướng về phía Triệu Hi.

“Thêm ba ngày nữa thôi là có thể gặp lại rồi, không biết nàng có bị ta làm giật mình hay không.”

“Có điều so với ngạc nhiên hay mừng rỡ, nghĩ kỹ thì có lẽ thứ nàng mong chờ nhất vẫn là được đấu với ta thêm một trận nữa.”

Nói đến đây, văn sĩ áo xanh khẽ lắc đầu cười. Phần còn lại của câu nói bị gió đêm cuốn theo tiếng lá rơi xào xạc mà tiêu tán trong không gian, chẳng ai nghe rõ.

Chỉ còn tiếng thở dài trầm thấp, thấm đẫm nỗi nhớ nhung khôn nguôi.

Lại là một buổi thiết triều mới.

Khuỷu tay Triệu Hi tựa lên tay vịn, cằm chống lên mu bàn tay, ngồi trên long ỷ mát lạnh thoải mái, lười nhác cúi mắt nhìn quần thần phía dưới đang lời qua tiếng lại, đấu khẩu g.i.ế.c người không thấy máu.

Nhìn những kẻ tự cho mình là thanh cao tháo bỏ mặt nạ giả dối, vì lợi ích mà đỏ mặt tía tai, nước bọt văng tung tóe, còn thú vị hơn cả những tuồng kịch do đám hí phường khổ luyện.

Giá mà có thêm ít hạt dưa thì thật hoàn hảo.

Triệu Hi tiếc nuối nghĩ, nghiêng người đổi tư thế, dáng ngồi càng thêm buông thả không câu nệ.

Đối với dáng ngồi không ra thể thống gì của Triệu Hi, nhóm đại thần từng nhiều lần dâng sớ can gián rồi lại bị nàng đốp chát cho câm nín. Ăn không ít trái đắng, đã sớm học cách mở một mắt nhắm một mắt, mắt điếc tai ngơ cho xong chuyện.

So với chuyện bắt bẻ tiểu tiết, tốn thời gian dây dưa với Triệu Hi như đang đấu võ với một tiểu tử lông còn chưa mọc đủ để rồi tức đến run người, thì hiện tại bọn họ còn có việc quan trọng hơn cần giải quyết.