Triệu Hi vừa chỉnh tay áo thường phục, vừa nói: “Vân Xảo, thay đồ đi, chúng ta xuất phát.”
Chờ mãi không thấy ai đáp lời, Triệu Hi nghi hoặc “Ừm?” một tiếng.
“Khải bẩm bệ hạ, Vân Xảo cô cô sáng nay thân thể không khoẻ, đã cáo bệnh xin nghỉ.”
Triệu Hi khẽ gật đầu: “Trẫm biết rồi.”
Triệu Hi hiểu, Vân Xảo sắp ra tay.
Làm trò thì phải diễn cho trọn, Triệu Hi dặn dò cung nhân vừa báo tin: “Vân Thanh, ngươi mang chút dược liệu và thuốc bổ đến cho Vân Xảo. Bảo nàng ta không cần vội quay lại trực ban, cứ đợi đến khi hoàn toàn bình phục rồi hãy về.”
“Vân Xảo là cánh tay trái của trẫm, nếu vì vậy mà hại đến thân thể thì không tốt.”
Nghĩ ngợi một chút, Triệu Hi lại bổ sung một câu: “Người không phận sự, không có chuyện gì thì đừng tới quấy rầy nàng dưỡng bệnh.”
“Nô tài thay mặt Vân Xảo tạ ơn bệ hạ.”
Triệu Hi phất tay: “Đi đi.”
Sau khi Vân Thanh rời đi, Triệu Hi mang theo ít bạc liền rời cung, tất nhiên không phải đi bằng cửa chính.
Nàng cải trang thành một công tử ham chơi lêu lổng, ung dung đi giữa phố xá, thỉnh thoảng vung tay hỗ trợ mấy nghệ nhân rồi đi thẳng ra khỏi thành.
Vừa ra tới cổng thành, còn chưa kịp suy nghĩ nên đi đâu trước đã trực tiếp va phải một thư sinh nho nhã.
Thân pháp Triệu Hi vững vàng, cơ thể không động đậy chút nào, thư sinh kia thì không ổn.
Rõ ràng là thể lực yếu kém, loạng choạng mấy bước vấp tới vấp lui, cuối cùng ngồi phịch xuống đất, bụi đất phủ đầy mặt mũi.
Thư sinh quả thực rất thảm, nhưng Triệu Hi chỉ cảm thấy răng mình hơi ngứa ngứa, không nhịn được liền nhe răng ra tản nhiệt.
“Này, ngươi cười đủ chưa?”
Thư sinh từ dưới đất bò dậy, xoa cái m.ô.n.g đau điếng lại nghiến răng kèn kẹt khi nhìn thấy Triệu Hi cười đến mức khóe môi gần như kéo tới tận mang tai.
“Là ngươi!” Triệu Hi kinh ngạc la lên.
Khi thư sinh ngẩng đầu, khuôn mặt hiện rõ dưới ánh sáng, hàng chân mày cùng đôi mắt kia quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn, Triệu Hi lập tức nhận ra hắn là ai.
“Ngạc nhiên cái gì? Tiểu thế giới này cũng không phải do ngươi khai thiên lập địa, ta muốn đến thì đến thôi.” Thư sinh cười nhạt.
Triệu Hi thản nhiên lườm hắn một cái, không buồn đôi co mà đi thẳng vào vấn đề: “Sao nào Bùi Ngạn, ngươi cũng sống chán rồi hả?”
Triệu Hi vuốt cằm, đi vòng quanh Bùi Ngạn quan sát từ đầu đến chân, cuối cùng ánh mắt dừng lại sau ót hắn.
Chậc chậc, Bùi Ngạn này chắc dùng mưu kế nhiều quá, đầu óc tự xoắn thành một nùi luôn rồi.
Nghĩ đến chuyện nay gió đổi chiều, người chủ động tấn công là mình, Triệu Hi hăng hái xoa tay chuẩn bị tác chiến.
Ai bảo hắn lúc trước cứ giở giọng lạnh lùng châm chọc, còn chê nàng tứ chi phát triển đầu óc đơn giản, giờ hay rồi, rơi vào tay nàng nhé~
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Triệu Hi ho nhẹ một tiếng, ưỡn thẳng lưng, rút ra ngọc ấn dùng để chứng thực thân phận nữ đế, định dọa hắn một phen.
“Teng teng! Xem xem đây là cái gì?” Mắt nàng sáng rỡ, không giấu nổi vẻ đắc ý.
Từng vô số lần làm quan đến chức tể tướng, Bùi Ngạn chỉ liếc một cái là nhận ra lai lịch của ngọc ấn.
Hắn dở khóc dở cười: “Ngươi biết ngươi trông thế nào không? Y hệt tiểu nhân đắc chí vậy.”
Không hài lòng với phản ứng của hắn, Triệu Hi hừ một tiếng: “Xì, ta thấy ngươi là đang ghen tị.”
“Ghen tị với ngươi cái gì? Ghen tị ngươi làm việc không lương từ sáng tới tối, hay là ghen tị ngai vàng của ngươi lay lắt, tứ phía đều là kẻ địch?” Bùi Ngạn bồi đòn chính xác, không trật một ly.
Để đuổi theo Triệu Hi, Bùi Ngạn không giống nàng được đầu thai đến đây.
Hắn phải dốc hết tài sản cả đời, đến điện Luân Hồi đặt riêng một thể xác có sẵn thân phận để xuyên hồn.
Dọc đường truy tìm, hắn đã điều tra kỹ lưỡng tình cảnh hiện tại của Triệu Hi.
Triệu Hi: “...”
Nàng lầm bầm: “Cũng đâu đến mức ngươi nói, không thể nói chút gì tích cực à? Ví dụ như ăn ngon mặc đẹp, trai đẹp vây quanh chẳng hạn.”
“Ngươi định hại đời nam tử nhà lành nào đấy?”
Bùi Ngạn miệng thì đùa cợt, nhưng trong lòng đã nghiến nát hàm răng, đôi mắt hồ ly sắc sảo nheo lại đầy nguy hiểm.
“Ngươi nói bậy cái gì đó.”
Nhắc tới chuyện này là Triệu Hi lại thấy tức: “Một nước to như vậy, nữ đế tuyển phò mã, thế mà đưa lên mấy bức họa không có ai lọt nổi vào mắt ta.”
“Chưa kể có nhà còn định nhét thằng con xấu xí nhà họ vào cho ta.”
Đặc biệt nhấn mạnh, Vương Hoài!
“Xấu?”
Nghe thế, Bùi Ngạn có chút không tin.
Giọng Triệu Hi bực dọc: “Mặt râu quai nón, phấn son dày cỡ nào cũng không che nổi quầng thâm dưới mắt. Suốt ngày điên điên dại dại, áo mở cúc lộ n.g.ự.c không biết liêm sỉ. Nói là phong lưu danh sĩ, rõ ràng là kẻ nghiện ngập quen dùng Ngũ Thạch Tán!”
“Vậy còn không xấu?” Triệu Hi phản bác.
Bùi Ngạn cực kỳ đồng tình, giận dữ nói: “Xấu! Xấu không còn từ nào để diễn tả.”
Sống đã lâu, hắn cũng thấy đủ chuyện bi thương vì thuốc phiện mà tan cửa nát nhà, đến mức ma quỷ cũng phải rùng mình. Với loại người này, Bùi Ngạn luôn không chút khoan nhượng, thấy là diệt.
Khi hắn còn đang suy nghĩ nên xử lý vụ này ra sao, Triệu Hi bên cạnh nhìn hắn đăm chiêu, đột nhiên hai mắt sáng bừng, chợt nghĩ ra gì đó.
Nàng bất ngờ nắm lấy tay hắn, vẻ mặt thành khẩn: “Bùi Ngạn, giúp ta đi. Cùng ta quét sạch bè lũ cấu kết, thanh trừng trật tự thối nát này, trả lại cho thiên hạ một bầu trời trong sáng!”