“Chỉ cần ngươi đồng ý, địa vị một người dưới vạn người tuyệt đối không phải là giấc mộng.”
Triệu Hi không chớp mắt, trịnh trọng hứa hẹn.
Nàng rất rõ đầu óc của nhóm mưu sĩ lợi hại đến nhường nào, đặc biệt giỏi điều hành và trấn an lòng dân.
Chỉ cần có mưu sĩ trợ lực, chẳng khác nào Lưu Hoàng Thúc có được thừa tướng Gia Cát, bao gian nan phía trước chẳng còn là trở ngại. Cứ thế mà làm, dẫu có gây sóng gió cũng không cần lo triều cương rối loạn.
Bàn đến chính sự, Triệu Hi thu lại vẻ ngông nghênh vốn thuộc về Quỷ quân Triệu Hi, thu liễm toàn bộ khí chất ngang tàng, chỉ để lại phong thái trầm ổn chính trực mà một quân chủ nên có.
Bùi Ngạn bị sự kiên định trong lời nói ấy chạm đến, gạt bỏ hết thảy suy tư nhi nữ tình trường, thuần túy coi nàng là một chủ công đáng để phò trợ.
Nhóm mưu sĩ và nhóm võ tướng không hoàn toàn tách biệt, thỉnh thoảng vẫn có những nhiệm vụ cần cả hai phe đồng lòng hiệp lực. Bùi Ngạn và Triệu Hi đã hợp tác không dưới mấy chục lần.
Hắn khi thì trấn giữ hậu phương, khi thì giám quân tiền tuyến, vùi đầu trong án thư. Là người tiếp nhận từng bản chiến báo thắng trận do Triệu Hi đích thân truyền về.
Triệu Hi xông pha chiến trường, m.á.u đổ thân vùi, dù có phần là vì nhiệm vụ của Cục Sự Vụ Địa Phủ, nhưng phần lớn vẫn là do tinh thần trách nhiệm của chính nàng.
Bằng không, nàng hoàn toàn có thể ung dung ngồi ở hậu phương điều binh khiển tướng, chỉ luận binh trên giấy là đủ.
Chứ không phải để Bùi Ngạn hết lần này đến lần khác nhận được cáo phó nàng đã chiến tử sa trường.
Về phương diện vì nước vì dân, Triệu Hi không nghi ngờ là một anh hùng mẫu mực.
“Bùi Ngạn bái kiến chủ công. Nếu chủ công có thể một lòng vì thiên hạ thương sinh, Bùi mỗ nhất định dốc toàn lực phụ trợ.”
Bùi Ngạn khom người, hành một lễ thật sâu.
Triệu Hi đỡ hắn dậy: “Bùi tướng, về sau liền phải nhờ cậy ngươi rồi.”
Lời này rõ ràng là định lập hắn làm tể tướng.
“Thần tạ ơn chủ công hậu ân!”
Bùi Ngạn cũng không khách sáo từ chối.
Chức vị tể tướng một nước, hắn gánh nổi.
“Nếu quân không phụ ta, ta ắt không phụ quân. Hy vọng chủ công không quên chí hướng hôm nay.”
“Bùi tướng yên tâm.”
Hai người đối diện nhìn nhau, đều không quen với bộ dáng nghiêm túc của đối phương, bất giác bật cười.
Sau trận cười sảng khoái, Triệu Hi nói: “Chuyện quan chức để ta về cung rồi xử lý sau. Trời còn sớm, đi với ta một chuyến ra thôn dã, đến gần dân chúng lắng nghe tâm ý của họ.”
“Lối kia.” Bùi Ngạn khẽ gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Triệu Hi đi trước đón ánh sáng chân trời, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Lát nữa phải ghé thăm đàn em mới thu nhận thế nào rồi, có rảnh rỗi được hay không còn trông vào nàng ta.”
“Ai vậy?”
“Trương Thu Lan, ký chủ của hệ thống Sinh Con. Trước kia bị mê hoặc tâm trí, từng định cướp công đức và khí vận trên người ta.”
Trên con đường đất gập ghềnh giữa ruộng đồng thôn quê, Triệu Hi thong thả kể lại mối ân oán giữa nàng, Ninh Hi Đế và Trương Thu Lan. Đặc biệt nhấn mạnh đến âm mưu phía sau hệ thống Sinh Con cùng sự xuất hiện của Cầu Cầu.
Nghe nàng kể lại với giọng điệu thờ ơ như không, lòng Bùi Ngạn thắt lại từng hồi, không khỏi thầm thấy khiếp sợ.
Suýt nữa thôi là hắn vĩnh viễn không thể gặp lại nàng nữa rồi.
Nếu như mưu kế của hệ thống Sinh Con thực sự thành công, dù là lên tận trời xanh hay xuống tận hoàng tuyền, thế gian cũng chẳng còn Triệu Hi nữa.
Càng nghĩ càng tức, nhưng nét cười trên mặt hắn lại càng rạng rỡ.
Hắn cong môi, cười tủm tỉm cùng Triệu Hi hàn huyên thế sự. Khi thì nói về vụ lúa chín, khi thì luận chuyện thế gia lộng quyền, duy chỉ không hé một lời về thái độ của hắn đối với hệ thống Sinh Con và Trương Thu Lan.
Dù giờ đây bọn họ đã thuộc về phe của Triệu Hi, nhưng điều đó không thể ngăn cản hắn đòi lại nợ riêng.
Bùi Ngạn âm thầm nghĩ, ánh mắt xẹt qua tia lạnh lẽo.
Ngay khi ấy, Trương Thu Lan và hệ thống Sinh Con đang cắm đầu làm việc, không hẹn mà cùng rùng mình một cái.
Trương Thu Lan hắt xì liên tục hai lần.
[Người ta nói một nghĩ hai mắng ba nhắc nhở, chắc chắn có người đang mắng sau lưng ngươi.] Hệ thống Sinh Con cam đoan chắc nịch.
[Hệ thống à, dù sao ngươi cũng là sản phẩm công nghệ, có thể đừng mê tín phong kiến như vậy không?] Trương Thu Lan bất lực đáp lại.
Đã quen với bụi đất mịt mù trong mỏ đá, Trương Thu Lan không để tâm, lôi ra chiếc khẩu trang tự chế mới thay vào, tiếp tục vùi đầu lao động khổ sai.
“Trương lang trung, tiến độ khai thác mỏ vàng thế nào rồi? Có gặp phải trở ngại gì không?”
Triệu Hi dẫn theo Bùi Ngạn tới mỏ vàng Trương Thu Lan đang trấn giữ.
Để danh chính ngôn thuận, Triệu Hi đã ban cho Trương Thu Lan một chức lang trung thuộc Công bộ. Chức vị không cao không thấp, vừa vặn thích hợp.
Triều đình tuy chưa từng mở khoa cử cho nữ tử, nhưng nữ quan nhập triều cũng không phải điều gì quá hiếm hoi.
Dù thân phận của Trương Thu Lan có phần đặc biệt, nhưng dưới sự kiên quyết của Triệu Hi, quần thần cũng chỉ đành nhún nhường.
“Nhờ phúc đức của bệ hạ, mọi sự đều tiến triển thuận lợi.”
Trương Thu Lan tiện tay lau đi giọt mồ hôi lăn dài trên trán, nhặt lên một tảng đá lấp lánh ánh kim, hớn hở báo tin vui với Triệu Hi.
“Bệ hạ nhìn xem, đây là khoáng thạch vừa được khai thác, tuy chưa qua luyện tinh tách lọc, nhưng cũng có thể nhìn ra hàm lượng vàng rất cao. Hơn nữa, loại này không phải cá biệt.”