Trong cơn giận dữ phẫn nộ lẫn khiếp sợ, hắn buộc phải quay giáo đổi trận.
Có Vương Hoài dẫn đường, Triệu Hi thuận lợi quét sạch thế gia, đem quyền lực vốn bị bọn họ chia cắt phân tán quy về tay các quan lại xuất thân hàn môn, từ đó củng cố triệt để quyền uy đế vương.
Ninh Hi Đế vừa nghe tin dòng tộc bên ngoại của mình là Tạ thị bị Triệu Hi thanh trừng, lập tức đổ bệnh nằm liệt giường.
Trước đó vốn đã bị Vân Xảo âm thầm hạ độc trong đồ ăn, cơ thể ngày một suy nhược, nay lại bị đả kích bất ngờ, dẫn đến tức giận công tâm phát chứng trúng phong.
Ra bên ngoài, Triệu Hi lại tuyên bố rằng Ninh Hi Đế là do bất bình với hành vi tội lỗi tày trời của ngoại thích và các thế gia mà phẫn uất sinh bệnh.
Đã là con, nàng dĩ nhiên phải báo thù cho phụ hoàng. Vậy nên ở Ngọ Môn và cửa chợ, đầu người lăn lóc, m.á.u nhuộm đỏ lưỡi đao.
Sau khi xử lý xong thế gia, Triệu Hi lấy lý do xung hỉ cho Ninh Hi Đế, lập tức tổ chức đại hôn cưới tể tướng Bùi Ngạn làm hoàng phu.
Cùng hắn đồng trị thiên hạ, nhật nguyệt sánh soi.
Đợi đến khi tốp quan viên mới dần trưởng thành, hoàng phu kiêm nhiệm chức tể tướng quả quyết từ quan, một lòng một dạ ở lại hậu cung chăm sóc, bầu bạn cùng Triệu Hi.
“Chàng buông bỏ tiền triều dứt khoát như vậy, đem hết thảy công lao gầy dựng bao năm nhường lại cho người sau, lui về hậu cung làm một hoàng phu. Không sợ ta vong ân phụ nghĩa, khiến chàng trở thành oan hồn u uất chốn thâm cung hay sao?”
Tuy rằng sau khi xác định quan hệ, Triệu Hi đã sớm nhận ra Bùi Ngạn là một kẻ si tình bẩm sinh, loại không thuốc chữa.
Nhưng nàng vẫn không thể ngờ được rằng hắn lại có thể vì nàng mà buông bỏ đến mức này.
Ngay cả chức tể tướng cao quý, địa vị dưới một người trên vạn người hắn cũng không cần.
Bùi Ngạn chỉ mỉm cười ôn hòa.
“Cũng giống như lời nàng từng nói, đời người ngắn ngủi, nên vui được thì cứ vui. Trùng hợp thay, ta cũng nghĩ như thế.”
“Ta từng làm tể tướng danh chấn thiên hạ suốt mấy nghìn năm, nhiều lần được ghi vào sử sách để hậu thế tôn vinh. Người đời có khen có chê, nhưng đều công nhận công lao và cuộc đời của ta.”
“Hi nhi, thời gian chúng ta còn lại không nhiều nữa. Trong hơn vạn ngày kế tiếp, ta không muốn lại một lần nữa ghi tên vào thanh sử, chỉ muốn quý trọng quãng ngày ít ỏi để được nhìn ngắm nàng cho thỏa.”
“Huống hồ nay con cháu hàn môn, con nhà nông dân đã dần thay thế được chỗ đứng của thế gia đại tộc. Trương Thu Lan, Khuông Tử Trân, Ngụy Bạch Quân cùng các nữ quan cũng đã bước lên hàng ngũ cao tầng, quan trường Đại Tống nhân tài đông đúc, không còn cần một hoàng phu tể tướng chen tay vào nữa.”
“Ta hiểu rồi.” Triệu Hi đáp khẽ.
“Hửm?” Bùi Ngạn hơi ngẩn ra.
“A Ngạn, đợi đến khi thái nữ cập kê thành thân, chúng ta cùng nhau chu du tứ hải nhé.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nàng dứt khoát buông bỏ quyền lực trong tay, lựa chọn Bùi Ngạn.
“Những gì thế gian mưu cầu như phong hầu, bái tướng, chúng ta đều từng đạt được. Nhờ đãi ngộ hưu trí của Cục Sự Vụ Địa Phủ, ta cũng đã làm hoàng đế một lần cho thỏa chí.”
“Hiện giờ cũng là lúc chúng ta triệt để quy ẩn, sống cuộc đời của chính mình rồi.”
Bùi Ngạn mắt ngân ngấn lệ: “Được.”
[Ký chủ ký chủ, ta cũng muốn đi nữa!]
Cầu Cầu xuất hiện rất đúng thời điểm, hưng phấn không thôi.
[Được được được, ta sẽ không quên Cầu Cầu đâu. Yên tâm, chúng ta tuyệt đối sẽ không để một mình ngươi cô đơn bị bỏ rơi.] Triệu Hi vừa bất đắc dĩ vừa cưng chiều nói.
[Oa ôi~ Tuyết sơn Côn Luân, thủy hương Giang Nam, thảo nguyên bát ngát… Cầu Cầu ta tới đây!]
[Còn ba năm nữa lận, đừng vội phấn khởi quá.] Triệu Hi tựa người vào Bùi Ngạn, dội cho Cầu Cầu một chậu nước lạnh.
Bùi Ngạn nhẹ nhàng dụi trán vào mái tóc mềm mại của nàng, tặng cho Cầu Cầu vừa phá hoại không gian riêng tư của hắn một ánh mắt như d.a.o bén.
Cầu Cầu rất biết điều: [Vậy ta đi làm chiến lược trước!]
Nói xong là chuồn ngay.
“Cầu Cầu vẫn ngây thơ như lúc đầu ta gặp nó.”
Triệu Hi bỗng lo lắng, lỡ như ký chủ kế tiếp của Cầu Cầu không phải là quỷ, lại còn đối xử khắt khe với nó thì sao?
Nghe được lo nghĩ trong lòng nàng, Bùi Ngạn nhẹ nhàng vuốt phẳng nếp nhăn giữa mày nàng, dịu giọng an ủi: “Vậy thì chúng ta làm thêm nhiều việc thiện, tích một khoản công đức lớn, nhờ cậy cố nhân chiếu cố nó nhiều hơn.”
Triệu Hi gật đầu: “Chúng ta cũng nên dạy cho Cầu Cầu hiểu thế nào là lòng người hiểm ác.”
“Ta nghe nàng.”
Hai người tay nắm lấy tay, tình thâm ý đậm.
Mười lăm năm trôi qua, Triệu Hi ban đầu vốn chỉ là say mê dung mạo và trí tuệ của Bùi Ngạn, giờ đây cũng không thể phủ nhận bọn họ thực sự yêu nhau.
Cũng như Bùi Ngạn yêu Triệu Hi, nàng cũng vậy.
(Toàn văn hoàn)