Thế nhưng chỉ một câu nói tiếp theo, hắn lại như được thần minh của mình kéo lên khỏi vực sâu.
“Đời người khổ ngắn, phải biết hưởng lạc đúng lúc. Ta đồng ý để ngươi theo đuổi, nhưng ngươi nhất định phải công tư phân minh, không được lấy việc công để thỏa tình riêng.” Đến đoạn sau, nét mặt nàng trở nên nghiêm nghị.
“Ta đảm bảo!” Bùi Ngạn phấn khích đáp lời.
“Vừa hay trẫm còn thiếu một hoàng phu, Đại Tống cũng thiếu một quốc phụ. Có được chuyển từ dự bị thành chính thức hay không, còn phải xem biểu hiện của Bùi tướng.”
Tình cảm không đủ, vậy thì lợi ích bù vào. Chỉ cần quyền chủ động trong tay, Triệu Hi từ trước đến nay luôn sẵn sàng chi phối tất cả với người của mình.
Huống hồ ngoài độc mồm độc miệng ra thì Bùi Ngạn là người có tài, có sắc. Đã có thể làm đại quan thì nội ngoại tất nhiên chẳng có gì phải chê.
Bắt đầu một mối quan hệ với hắn, nàng cũng không thiệt thòi.
Nếu mọi chuyện diễn ra thuận lợi, đến lúc ấy hai người họ cường cường liên thủ. Nàng chinh chiến bên ngoài, hắn an bang trong nội, phu xướng phụ tùy, chẳng phải quá hoàn mỹ sao?
“Xin bệ hạ cứ chờ xem.” Hắn mỉm cười, trong mắt tràn đầy hình bóng nàng.
Bùi Ngạn sợ hãi đây chỉ là một giấc mộng hoang tưởng do chính hắn dệt nên, đến khi được Triệu Hi thừa nhận, hắn liền siết chặt nàng vào lòng, vùi đầu vào mái tóc nàng, để mình được thấm đượm hương hồn của nàng.
Nhiệt độ trong điện dần dần tăng cao, Triệu Hi tranh thủ lúc lý trí còn chưa hoàn toàn tan chảy, vội vàng lên tiếng: “Đợi ngươi nhậm chức xong, ta sẽ đến biên cương một chuyến, ngươi ở lại thay ta trông giữ triều cục. Nếu thuận lợi, ta sẽ trực tiếp huyết tẩy thế gia, không cần phải quanh co ứng phó với đám tiểu nhân giả dối kia nữa.”
Nàng đưa ngón tay thon dài, mạnh mẽ chạm nhẹ lên cánh môi đỏ mọng của Bùi Ngạn:
“Ta biết ngươi có cách mềm mỏng hơn, không đổ máu. Nhưng bá tánh đã không thể đợi thêm được nữa. Họ đã nhẫn nhịn quá lâu rồi.”
Bùi Ngạn nghe ra nỗi bi ai chất chứa trong lời nàng, đành thỏa hiệp: “Ừ, ta sẽ giúp nàng.”
“Chỉ một điều, ngươi phải đặt tính mạng mình lên hàng đầu. Trên đời này không gì quan trọng hơn ngươi cả.”
“Triệu Hi, xin đừng để ta lại một mình.”
Sau khi xác lập quan hệ nam nữ, Triệu Hi cũng không mải mê chìm đắm trong cuộc sống ái ân không biết xấu hổ với Bùi Ngạn. Nàng còn phải tiếp tục ván cờ chưa đánh xong.
Chức tể tướng mà nàng hứa cho Bùi Ngạn, chuyện thăng chức tăng lương cho Trương Thu Lan cùng những người khác đều chưa hề có kết quả.
Thật sự là trọng trách nặng nề, đường dài thăm thẳm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Dưới sự giám sát toàn diện của hệ thống Cầu Cầu, Triệu Hi cuối cùng cũng tìm ra điểm đột phá là nhà họ Hứa.
So với Vương gia vừa sinh ra một nữ đế, quyền thế bừng bừng và Tạ gia vừa có tân gia chủ trẻ tuổi đầy triển vọng, thì Hứa gia dù là nhà tể tướng nhưng lại không có người kế vị, rõ ràng đang đối mặt với nguy cơ suy tàn.
Triệu Hi nắm bắt cơ hội, giả vờ liên minh nâng đỡ Hứa gia, hứa sẽ để họ có thời gian bồi dưỡng người kế nhiệm. Nàng lấy điều kiện đó đổi được chức tể tướng từ tay lão gia chủ già yếu của Hứa gia.
Sau đó, Triệu Hi lại lấy bằng chứng do hệ thống Cầu Cầu và mạng lưới tình báo ngày đêm đối chiếu thu thập được, đi ép buộc hoặc mua chuộc một số đại thần trọng yếu, cuối cùng bất ngờ ra tay, thuận lợi đẩy Bùi Ngạn lên ngôi tể tướng.
Chưa đợi hai nhà Vương - Tạ kịp phản ứng dữ dội, tân tể tướng Bùi đại nhân đã thi triển “bốn lạng đẩy ngàn cân”, khiến bọn họ rối loạn lo liệu không xuể.
Một thời gian sau, khi tình thế đã vững trong tay Bùi Ngạn, Triệu Hi liền giao một phần mạng lưới tình báo cho hắn, còn mình thì viện cớ thân thể không khoẻ, mang theo hổ phù cùng một đội hộ vệ thẳng tiến biên cương.
Bàng tướng quân là một người trung thành.
Sau khi Triệu Hi thẳng thắn bày tỏ ý định, ông ta tuy có chút lo ngại đại quân rời khỏi biên ải sẽ khiến phòng tuyến trống rỗng, nhưng cuối cùng vẫn hết lòng tuân theo thánh chỉ của nàng.
Triệu Hi xưa nay không để bản thân rơi vào thế khó xử.
Trước nỗi lo của Bàng tướng quân, nàng dứt khoát thân chinh ra trận, ngự giá thân chinh, đánh cho tộc man mọi tan tác như lá rụng mùa thu.
Một mình xông thẳng vào vương đình lấy thủ cấp khả hãn, khiến quân địch gà chó không yên, không còn tâm trí nào mà xâm phạm biên thùy.
Sau một trận oanh oanh liệt liệt, nàng khiến Bàng tướng quân cùng các tướng sĩ hoàn toàn khuất phục.
Để lại một đội quân trấn thủ biên cương, những người còn lại theo chân Triệu Hi kéo quân hồi kinh, đánh cho thế gia trở tay không kịp.
Trên đường đi, tuy không thiếu người mẫn cảm đoán được ý đồ của nàng, nhưng nhờ sự phối hợp trong ngoài của Bùi Ngạn, tất cả đều bị ép phải im miệng.
Ngoài việc thu mua lương thảo cho hành quân, sản lượng dư từ mỏ vàng do Trương Thu Lan phụ trách vẫn còn khá nhiều. Triệu Hi liền dùng số vàng này để mua chuộc lòng người, một lần nữa phá vỡ tuyến phòng thủ của thế gia.
Có vàng có đao, con đường tiến quân trở nên thông thoáng.
Những gia tộc vốn kiên cố như bàn thạch cũng chỉ như giấy dán, trong chớp mắt đã chìm trong tiếng gào khóc, tiếng gươm đao va chạm, tiếng rên xiết đứt đoạn không ngớt bên tai.
Vương Hoài vốn đang tranh đoạt ngôi vị tộc trưởng với đệ đệ cũng phải tạm gác mối thù với mẹ con Tạ thị, trừng trừng nhìn nữ đế năm xưa từng nhờ cậy mình, nay lại vung gươm g.i.ế.c sạch cả dòng tộc.