Theo hầu Triệu Hi nhiều năm, Vân Xảo hiểu rõ chủ tử chỉ đang cảm thán chứ không có ý muốn nàng ta hồi đáp, liền lặng lẽ đi theo phía sau cùng Triệu Hi ôn lại những chuyện xưa.
Nhìn vết thời gian loang lổ trên mái ngói tường son, Triệu Hi như quay trở lại những tháng ngày trước khi mười bốn tuổi.
Khi đó nàng vẫn còn là trưởng công chúa ngây thơ vô tư, được phụ hoàng sủng ái, các phi tần nịnh hót, triều đình tung hô.
Mỗi ngày điều phiền lòng lớn nhất chẳng qua cũng chỉ là bài tập do nữ phu tử giao phó, hoàn toàn không cần quan tâm đến những vết nhơ dơ bẩn ẩn giấu trong bóng tối.
Đáng tiếc thay, kể từ khi Trương Thu Lan mang thai bốn năm trước, tất cả đã thay đổi.
Ban đầu Ninh Hi Đế còn kiêng kỵ thế lực nhà họ Vương, lại thêm việc nàng là huyết mạch duy nhất của ông nên vô cùng sủng ái yêu thương.
Thế nhưng sau đó lại quay ngoắt thái độ, thường xuyên vô cớ cho rằng nàng sẽ tổn thương đệ đệ của mình.
Sau vài lần Trương Thu Lan suýt sẩy thai, lại còn có người tính ra mệnh cách Triệu Hi tương khắc với đứa bé trong bụng nàng ta.
Lúc ấy Triệu Hi vẫn chưa bị hệ thống Cầu Cầu tìm đến, còn đang trong tình trạng mất trí nhớ.
Tự cho mình là đứa con được Ninh Hi Đế yêu thương nhất, lại hoang mang bị trục xuất khỏi hoàng cung.
Người ta nói hoàng triều trăm năm, thế gia ngàn năm.
Ngoại thích Vương thị của Triệu Hi là danh môn vọng tộc, cành lá rậm rạp, nếu không có ưu thế nổi bật thì rất khó để bọn họ quan tâm đến một đứa cháu gái như nàng.
Dù nàng là con gái ruột của hoàng đế, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là một công chúa tiền đồ hạn hẹp.
Huống hồ mẫu hậu nàng mất sớm, không ai đáp lại lời cầu cứu của Triệu Hi.
Nàng bị giam lỏng trong phủ trưởng công chúa, chịu đủ mọi hà khắc, nhưng số phận vẫn chưa chịu buông tha nàng.
Vào yến tiệc giao thừa năm nay, sau khi Triệu Chiêu lớn lên khỏe mạnh, Ninh Hi Đế cũng dần buông bỏ định kiến về mệnh cách. Vậy mà chỉ vì Triệu Chiêu vô cớ ngã xuống nước, ông lại dứt khoát đổ hết trách nhiệm lên đầu nàng khi ấy cũng có mặt tại hiện trường.
Trong khoảnh khắc đón mừng năm mới, Ninh Hi Đế không lưu lại chút tình nghĩa nào, lệnh cho nàng cuốn gói về phủ trưởng công chúa. Nàng bị cấm túc, không có thánh chỉ thì không được bước ra ngoài nửa bước.
Ngoái nhìn phương hướng vừa rời đi, Triệu Hi thẳng thắn nói: “Vân Xảo, bổn cung sẽ không bao giờ tha thứ cho ông ta. Dù ông ta có khổ sở đến đâu, nhưng rốt cuộc đâu có ai ép ông ta đưa ra lựa chọn đó. Tất cả đều là do chính ông ta quyết định.”
“Ông ta ngay cả mạng sống của bổn cung cũng không màng, vậy bổn cung dựa vào đâu để thương xót cho nỗi khổ của ông ta chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Triệu Hi không nói rõ tên, nhưng cả hai đều biết “ông ta” ở đây là chỉ Ninh Hi Đế.
Khẩu khí của trưởng công chúa kiên quyết dứt khoát, thế nhưng âm điệu run rẩy lại phơi bày nỗi lòng nàng.
Nàng vẫn không đành lòng.
Ánh trăng dịu dàng phủ lên thân hình yểu điệu trong bộ cung trang sắc vàng, gió đêm nhẹ thổi vạt váy nàng bay bay như muốn nâng nàng rời đi theo gió. Cảm giác vỡ vụn vây lấy nàng, khiến người nhìn không khỏi xót xa.
Trong không gian hệ thống, Cầu Cầu đang bận rộn chợt cảm nhận được gì đó, liền vội vàng trồi lên.
[Ký chủ! Đừng tin cái tên cẩu hoàng đế đó! Ông ta hoàn toàn không đáng để ngươi phải buồn lòng! Những lời ông ta vừa nói đều là lừa dối! Căn bản không có chuyện ông ta bất đắc dĩ, hết lòng vì giang sơn nhà họ Triệu!]
[Ngươi xem! Đây là bản đồ nhịp tim ta vừa chạy, bên trong có phân tích cảm xúc của Ninh Hi Đế…]
Sợ mình chậm một bước ký chủ sẽ vì những lời dối trá của Ninh Hi Đế mà đau lòng uổng phí, Cầu Cầu vừa nói vừa lấy ra bản báo cáo đo nhịp tim mới tinh để làm bằng chứng.
Trong đó đặc biệt khoanh lại những biến động bất thường trong nhịp tim của Ninh Hi Đế, bên cạnh còn có chú thích bằng chữ in màu sặc sỡ, là những suy đoán tâm lý lúc đó do thuật toán dữ liệu phân tích ra.
Triệu Hi liếc mắt nhìn một cái, chi tiết tới mức suýt nữa lột sạch cả đáy quần Ninh Hi Đế, trong lòng không khỏi bật cười.
[Hahaha, cảm ơn Cầu Cầu. Ngươi đừng sốt ruột, ta sẽ không tin Ninh Hi Đế đâu. Ký chủ nhà ngươi đâu phải người ngốc nghếch ngây thơ, sao có thể tin mấy lời dối trá của ông ta được.]
[Một người có thể yên ổn ngồi trên ngai vàng suốt hơn ba mươi năm dưới tay các thế gia, sao có thể thuần lương vô hại như lời ông ta nói? Gì mà nhẫn nhục chịu đựng để báo thù cho cha. Có, nhưng chẳng là bao. Dối trá pha lẫn sự thật, lại khéo léo tô vẽ, tất cả chẳng qua chỉ để lừa gạt ta mà thôi.]
Chỉ cần nghĩ đến cảnh vừa rồi cùng Ninh Hi Đế diễn màn cha con hòa thuận giả tạo kia, dạ dày Triệu Hi liền cuộn trào một trận.
Tên hoàng đế nói dối không chớp mắt kia e là thật sự coi người khác là kẻ ngốc mà đùa bỡn.
Nếu không phải ông ta thực sự giao hổ phù vào tay nàng, nàng đã chẳng thèm phối hợp diễn trò ngu ngốc đó cùng ông ta.
[Nhưng ta phải để người khác tưởng rằng ta tin rồi.]
[Bức vua thoái vị vốn dĩ chẳng vẻ vang, nếu một màn kịch có thể giúp giảm bớt những khúc mắc chông gai thì đây chính là một cuộc mua bán lợi nhiều không thiệt, sao lại không làm?]
Khóe mắt thoáng lướt qua Vân Xảo phía sau đang xúc động không thôi, trong vùng tối che khuất, đáy mắt phượng từng phủ sương mờ ban nãy của nàng thoáng qua một tia tính toán lạnh lùng.