Vân Xảo không hay biết gì, nàng ta thật lòng thương xót chủ tử.
Dù không rõ nội dung của cuộc đối thoại trong điện, nhưng chỉ cần nhớ lại đêm mưa ấy suýt chút nữa đã mất đi công chúa, lòng nàng ta liền dâng trào căm hận.
Vào một đêm mưa bão tháng trước, cửa sổ của Triệu Hi bị người ta cố ý mở ra khiến nàng sốt cao mãi không lui.
Đại phu trong phủ và cả thầy thuốc dân gian được mời đến đều lắc đầu bó tay, nói phải tìm người cao minh hơn.
Bất đắc dĩ Vân Xảo phải cầm lệnh bài trưởng công chúa vào cung cầu thái y đến khám, nào ngờ đúng lúc hoàng tử bị ngã gãy xương, toàn bộ thái y đều bị Ninh Hi Đế gọi đến chữa trị cho hoàng tử.
Dù Vân Xảo có cầu xin tha thiết thế nào vẫn không mời nổi một thái y cho Triệu Hi.
Tay không quay về, Vân Xảo tuyệt vọng đến cực độ, quỳ bên giường khẩn cầu chư thần bốn phương phù hộ chủ tử, thậm chí thề nguyện lấy mạng mình để đổi lấy sự bình an cho nàng.
Nhưng trong thế giới không có linh khí này, làm gì có thần tiên thật sự?
Vân Xảo định sẵn là làm chuyện uổng công.
Nếu không nhờ hệ thống Cầu Cầu kịp thời tìm được ký chủ, giúp nàng khôi phục ký ức thì e rằng Triệu Hi đã thất bại trong nhiệm vụ, lặng lẽ quay về địa phủ rồi.
Biết được Vân Xảo là em gái của đại trù trong ngự thiện phòng, sau khi khỏe lại, Triệu Hi cố ý đem công lao của Cầu Cầu gán cho Vân Xảo.
Mượn cớ cứu mạng để xích lại gần nàng ta, khiến đại cung nữ trung thành luôn kề cận bên mình này hoàn toàn trở thành tâm phúc.
Viết là tâm phúc, đọc là fan cuồng.
Triệu Hi đau lòng thở dài: “Thôi, không nói mấy lời giận dỗi đó nữa.”
Lại như vô tình cảm thán: “Giá mà phụ hoàng chỉ có thể dựa vào bổn cung thì tốt biết mấy, như vậy liệu người có thể liếc nhìn bổn cung một cái, thay vì chỉ để tâm đến hoàng đệ không?”
Để hoàng thượng phải dựa vào công chúa...
“Nếu có thể giống như Lý Hiếu Nhân, bổn cung thật sự đời này chẳng còn điều gì hối tiếc.”
Lý Hiếu Nhân là đại hiếu tử nổi danh thời tiền triều.
Dù là con riêng, nhưng sau khi phụ thân bị trúng phong liệt nửa người, hắn vẫn ngày ngày hầu hạ không khác gì người hầu suốt mấy chục năm.
Đến lúc cha qua đời, theo ý nguyện cuối cùng bỏ qua huynh trưởng là con ruột, Lý Hiếu Nhân được thừa kế toàn bộ gia sản của phú thương giàu nhất Giang Nam.
Tất nhiên, trưởng công chúa lương thiện sao có thể mưu cầu gia sản của phụ hoàng. Nàng chỉ muốn giống như Lý Hiếu Nhân, có thể nhận được toàn bộ tình thương của phụ thân mà thôi.
“Xem bổn cung kìa, lại nói ra những lời vớ vẩn rồi. Phụ hoàng mạnh khỏe bình an mới là điều quan trọng nhất. Tình cảm cha con chung quy là không thể cưỡng cầu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trưởng công chúa cao quý đoan trang, trong hàng mi như phủ lên một tầng u buồn, hiển nhiên nàng không hề vô tâm như lời mình nói.
Lý Hiếu Nhân... Lý Hiếu Nhân...
Đôi mắt hạnh tròn trịa của Vân Xảo híp lại, ánh lên tia tàn nhẫn hiểm độc. Công chúa là quan trọng nhất, bất kỳ điều gì khiến công chúa buồn đều nên bị xóa bỏ khỏi thế gian.
Một bên khác.
Cầu Cầu luôn hiểu rất rõ tính tình của ký chủ đại nhân anh minh thần võ, nàng tuyệt đối sẽ không nói những lời vô nghĩa, chỉ cần hơi liên tưởng một chút là biết.
[Ký chủ, ngươi định khiến Ninh Hi Đế cũng bị trúng phong liệt nửa người sao? Có cần ta hỗ trợ không? Ta có đủ loại độc dược, cam đoan chỉ một liều là khiến Ninh Hi Đế lập tức méo miệng lệch mắt.]
Tưởng tượng đến cảnh Ninh Hi Đế phải sống lay lắt dựa vào ký chủ, dáng vẻ chật vật ấy khiến thân thể hình tròn tỏa sáng của Cầu Cầu càng thêm rực rỡ. Nó nóng lòng muốn được nhìn thấy bộ dạng thảm hại của Ninh Hi Đế.
Cũng như khúc mắc trong lòng Vân Xảo, Cầu Cầu vẫn còn khắc sâu ký ức về tình trạng tệ hại của Triệu Hi hôm đó.
Nếu không sợ làm loạn tiết tấu của ký chủ, e rằng nó đã sớm xông vào hoàng cung, cho Ninh Hi Đế và những kẻ kia vài cú trời giáng rồi.
Chỉ một chút nữa thôi, một chút nữa là ký chủ của nó đã c.h.ế.t rồi!
Dù thân thể này không phải chân thân của ký chủ, nhưng đau đớn vẫn là đau đớn! Đó là cái c.h.ế.t đấy!
Cầu Cầu nhiệt tình giới thiệu hàng loạt dược vật mà nó đã tốn công tìm mua ở chợ giao dịch suốt thời gian qua, mong chờ được chứng kiến công hiệu của chúng phát huy trên người Ninh Hi Đế.
Tuy theo quy định của hệ thống, Cầu Cầu không thể trực tiếp can thiệp vào thế giới nhiệm vụ, nếu không sẽ bị tống vào nhà tù dữ liệu chuyên dùng để giam giữ hệ thống.
Nhưng nếu đến cả ký chủ của mình mà cũng không bảo vệ nổi thì thứ tự do ấy có còn ý nghĩa gì?
Cầu Cầu hùng hồn vo tròn quy tắc hệ thống, vèo một tiếng ném vào thùng rác dữ liệu, m.á.u nóng bốc lên, chiến ý dâng trào.
Nhìn Cầu Cầu đang hăng hái phấn chấn, Triệu Hi cảm động trước sự bảo vệ của nó, nhưng vì một tiểu nhân như Ninh Hi Đế mà hy sinh đồng bọn của nàng á?
Ông ta xứng sao?!
Nàng dịu giọng dỗ dành: [Cầu Cầu, ngươi phải nhớ, trong lòng ta ngươi mãi mãi là người quan trọng nhất. Không có thứ gì quan trọng bằng ngươi, kẻ đã luôn ở bên ta từ khi ta có ký ức đến giờ.]
[Ta sẽ báo thù Ninh Hi Đế bằng cách khác, ngươi không được lén lút giở trò đâu đấy.]
Thấy Cầu Cầu vẫn còn dã tâm chưa dứt, Triệu Hi liền tung đòn chí mạng: [Nếu ngươi bị nhốt vào ngục, các hệ thống khác sẽ nhân cơ hội chen chân lên vị trí này.]
Quả nhiên Cầu Cầu bị dọa sợ, quầng sáng trắng của nó lập tức nổ bùng: [Hu hu! Cầu Cầu không làm nữa, ký chủ đừng bỏ ta mà!]