Hệ thống Sinh Con không biết Triệu Hi đang nghĩ gì, vẫn còn đang cố vắt óc để thoái thác trách nhiệm, lời nói ra càng lúc càng trơn tru.
[Hơn nữa ta chỉ có thể ký sinh trên người ký chủ, đến cả thân thể để tự do hành động cũng không có… Cho dù ta có ý nghĩ gì cũng lực bất tòng tâm mà thôi.]
Thấy hệ thống Sinh Con bắt đầu ra sức bôi nhọ Trương Thu Lan, định đổ lên đầu nàng ta cái nồi vừa to vừa đen, tự rửa sạch mình thành một đóa bạch liên hoa đáng thương không thể tự chủ, Triệu Hi đúng lúc lên tiếng ngắt ngang.
[Đến nước này rồi mà ngươi còn định chối cãi sao!]
Nàng hừ lạnh một tiếng: [Bổn tọa có lòng tốt cho ngươi cơ hội, ngươi lại chẳng biết quý trọng, nói năng xằng bậy. Xem ra là muốn nếm thử mùi vị mười tám tầng địa ngục một lần nữa rồi.]
Không đợi hệ thống Sinh Con cầu xin tha thứ, Triệu Hi dứt khoát hô lên: [Cầu Cầu!]
[Ký chủ, ta đây!]
Nghe tiếng gọi của ký chủ, Cầu Cầu lập tức ném luôn đạo cụ quý giá đang cầm trong tay, xuất hiện ngay tức thì.
[Cầu Cầu, ta đã làm thủ tục về hưu để chuyển sinh nhân thế, không còn là người của Cục Sự Vụ Địa Phủ, không thể trực tiếp trích xuất vật phẩm trong thương thành nữa. Hệ thống Sinh Con này không chịu an phận, phiền ngươi dạy dỗ nó giúp ta.]
[Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!]
Cầu Cầu xoa tay chuẩn bị sẵn sàng.
Chưa nói đến tình nghĩa cộng tác ngàn năm, chỉ riêng việc Triệu Hi lúc về hưu đã giao hết toàn bộ tài sản trong tài khoản cho Cầu Cầu thì nay bất kể Triệu Hi yêu cầu gì, Cầu Cầu cũng gật đầu đồng ý không chút do dự.
[Ta nói, ta nói! Ta khai hết, ta khai hết!]
Hệ thống Sinh Con vừa quên đau đã bị tiếng cười âm hiểm của Cầu Cầu nhắc lại ký ức, lập tức ngoan ngoãn trở lại.
[Bịt miệng lại, tiếp tục.]
Triệu Hi không phải người mềm lòng dễ nương tay, dám đùa giỡn nàng, vậy thì phải xem có chịu nổi cái giá phải trả hay không!
Chỉ khi hệ thống Sinh Con thoi thóp hấp hối, Triệu Hi mới thỏa mãn hô dừng, để Cầu Cầu quay về tiếp tục việc dang dở.
[Ký chủ bye bye~ Nếu còn cần ta cứ gọi nhé, Cầu Cầu luôn túc trực mọi lúc mọi nơi!]
[Được được được, Cầu Cầu cũng đừng mệt mỏi quá, cần nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi nhé.]
Triệu Hi mỉm cười tiễn Cầu Cầu rời đi, rồi đưa mắt nhìn hệ thống Sinh Con toàn thân thương tích, sắc mặt lập tức đổi khác.
Nàng nghiêm giọng quát: [Cho ngươi một khắc suy nghĩ kỹ càng, xem còn có gì cần khai báo hay không.]
Hệ thống Sinh Con sợ đến nỗi không dám hé răng, cũng chẳng dám giở trò nữa, cứ như đổ đậu mà khai tuốt tuồn tuột, trong đó có cả chuyện nó đã tẩy não khống chế Trương Thu Lan.
Triệu Hi nghe xong cũng không nói nhiều, chỉ bảo hệ thống Sinh Con bước lên.
[Ngươi lại đây.]
Hệ thống Sinh Con rụt rè tiến đến gần Triệu Hi, dừng trước lớp kim quang hộ thể của nàng, cúi đầu phục tùng.
Triệu Hi mỉm cười: [Ngoan, đúng là đứa trẻ hiểu chuyện nghe lời.]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thấy nàng nở nụ cười, hệ thống Sinh Con mới thở phào nhẹ nhõm. Còn chưa kịp lộ vẻ nịnh nọt lấy lòng đã bị Triệu Hi ra tay nhanh như chớp định dạng lại.
Xong việc!
Xác nhận không ảnh hưởng đến việc sử dụng, Triệu Hi thu hệ thống Sinh Con lại, chuẩn bị sau này đem nó đưa đến nơi nên đến.
Chủ Thần gì đó thì không phải chuyện mà một phàm nhân yếu ớt như nàng phải lo lắng.
Hiện tại nàng chỉ là Triệu Hi, người kế vị tiếp theo của giang sơn Đại Tống, đâu còn là Quỷ quân thần thông quảng đại.
Triệu Hi viết một phong thư phản hồi gửi đến Cục Sự Vụ Địa Phủ, trình bày rõ sự việc ở đây.
Lại mượn cớ lúc chuyển sinh nghỉ hưu xảy ra chuyện ngoài ý muốn để tranh thủ quyền được xử lý toàn bộ hệ thống Sinh Con trong trăm năm.
Còn thành công xin cho Cầu Cầu một kỳ nghỉ phép có lương (gạch bỏ) đi công tác, để có thể bầu bạn cùng cộng sự cũ là nàng, sống trọn kiếp cuối cùng ở tiểu thế giới này.
Tiếp theo, nàng có thể tận hưởng cuộc sống về hưu một cách thật tốt rồi.
Thu lại mọi sắc bén, Triệu Hi giọng điệu lười nhác gọi Vân Xảo vào hầu hạ nàng rửa mặt nghỉ ngơi, để ngày mai có tinh thần đầy đủ mà ứng phó với những rắc rối.
Ừm, đối phó lão hồ ly là sở trường của nàng.
Cựu Quỷ quân từng một mình trấn áp quần tà thầm nghĩ như vậy.
Từ trước đến nay chưa từng có kẻ nào dám ngạo mạn trước nắm đ.ấ.m của nàng.
Không nằm ngoài dự liệu của Triệu Hi, đám lão hồ ly vốn quen lối "không thấy thỏ không thả chim ưng" quả nhiên không dễ dàng để nàng hoàn tất việc chuyển giao quyền lực.
Triệu Hi chưa từng đánh một trận chiến nào mà không chuẩn bị trước.
Nàng vốn cẩn trọng, từ lâu đã sắp đặt chu toàn, trừ khử mọi chướng ngại.
Nhìn xem, thủ đoạn hậu thủ mà nàng sai Vương thị chuẩn bị chẳng phải đã phát huy tác dụng rồi đó sao?
Lão đại nhân ngoan cố quỳ dưới bậc thềm, run rẩy cầm lấy một xấp giấy trong tay.
Tờ giấy Trừng Tâm Đường mỏng như cánh ve mà nặng tựa ngàn cân ở trong lòng bàn tay ông ta, rung đến mức dường như chữ đen trên nền giấy trắng sắp sửa rơi xuống đất.
Cuối cùng ông ta vẫn quỳ xuống.
"Thần khẩn thỉnh tân hoàng đăng cơ!"
Theo sau lời thần phục ấy, những đảng phái đứng sau lão cũng như sóng lớn vỡ bờ, lũ lượt quỳ rạp xưng thần.
"Chư ái khanh, bình thân."
Triệu Hi cũng không làm khó thêm, khoan dung cho bọn họ đứng dậy.
Nàng nâng hai tay đón lấy chiếu thư truyền ngôi, xoay người nhìn về phía lão hoàng đế đang ngồi trên cao thần sắc tiều tụy, nở nụ cười chiến thắng.
"Phụ hoàng đã giao trọng trách này cho nhi thần, nhi thần tất sẽ tận tâm tận lực, cần kiệm tự cường. Chấn hưng cơ nghiệp giang sơn, không phụ kỳ vọng của người."