Nhân Viên Địa Phủ Về Hưu Làm Nữ Hoàng

Chương 10



Ninh Hi Đế trả lời như dốc cạn khí lực: "Tốt."

 

Chiếu thư ban xuống, chỉ dụ truyền đạt tầng tầng lớp lớp, các cơ quan ban bộ như cỗ máy tinh xảo cao cấp nhanh chóng vận hành, gấp rút chuẩn bị cho đại lễ đăng cơ của tân hoàng.

 

Vì tân hoàng mang thân phận đặc biệt, bọn họ không thể rập khuôn theo những lễ nghi xưa cũ, mà phải điều chỉnh phù hợp có căn cứ nguồn gốc, có điển lễ rõ ràng.

 

Không biết bao nhiêu người vì việc này mà rụng sạch cả tóc trên đầu.

 

Bên dưới bận rộn xoay vòng, Triệu Hi ngồi trên cao cũng không thể đứng ngoài cuộc.

 

Dù rất nhiều việc có thể giao cho các đại thần xử lý, nhưng kết quả cuối cùng vẫn cần nàng đích thân duyệt qua. Là nữ hoàng đế đầu tiên trong lịch sử, nàng phải làm gương cho hậu thế.

 

Nữ tử lên làm đế không phải chỉ cần triều đình và trung ương công nhận là đủ, nàng còn phải khiến thiên hạ và những người quen sống dưới phụ quyền, phu quyền thay đổi nhận thức, tâm phục khẩu phục.

 

Nếu như nàng chỉ định làm một hôn quân ham vui nhất thời thì cũng không cần để tâm đến ánh nhìn của thiên hạ.

 

Không phục? Vậy thì dùng võ lực khuất phục!

 

Thế nhưng nàng lại muốn trở thành một minh quân được muôn dân ca tụng.

 

Chấm bút hạ mực, nhìn đống tấu chương cao như núi trước mắt, Triệu Hi khẽ thở dài ứng phó cung nữ bên cạnh vừa hỏi có cần truyền thái y hay không, rồi thu liễm suy nghĩ, tiếp tục phê duyệt công văn.

 

Đúng là phiền muộn ngọt ngào.

 

Về sau, đến cả Cầu Cầu đang loay hoay trong không gian hệ thống cũng bị Triệu Hi đang bận đỏ cả mắt lôi ra làm lao động khổ sai.

 

Còn Trương Thu Lan không có thế lực nhà mẹ đẻ để dựa dẫm, đã theo Ninh Hi Đế rời khỏi hậu cung, đang thấp thỏm chờ đợi phán quyết cuối cùng cùng với nhi tử Triệu Chiêu thì tạm thời bị Triệu Hi vứt ra sau đầu.

 

Chẳng qua chỉ là chim hoàng yến trong lồng son sống dựa vào đế quyền mà thôi, chưa đáng bận tâm. Đợi nàng rảnh tay sẽ xử lý sau.

 

Huống chi hiện tại Trương Thu Lan đầu óc vẫn còn tỉnh táo, sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ mà liên lụy đến tính mạng mẫu tử hai người.

 

Và rồi cứ thế, nàng bận bịu cho đến ngày đăng cơ.

 

Đại điển đăng cơ long trọng, huy hoàng.

 

Rồng vàng năm móng là biểu tượng của hoàng quyền tỏa ánh rực rỡ trên bộ miện phục, cùng với họa tiết nhật nguyệt tinh tú giao hòa sáng rỡ.

 

Triệu Hi bước đi ung dung, theo từng bước chân, chuỗi ngọc trên mũ miện khẽ đong đưa theo mỗi cử động.

 

Kim Ô treo cao soi chiếu muôn phương, nhưng dường như lại đặc biệt ưu ái nữ hoàng trẻ tuổi này. Nàng đứng nơi đó giống như vai chính được trời đất ưu ái, chói lọi vô cùng.

 

Tiếng chuông trống ngân vang, nhạc lễ trang nghiêm nhưng vẫn không sánh nổi ánh mắt hững hờ, mang uy nghi không giận mà khiến người khiếp sợ của nữ hoàng.

 

Chỉ một ánh nhìn đã khiến muôn dân cúi đầu quy phục.

 

Triệu Hi từ trên cao nhìn xuống chúng thần, phóng mắt về nơi xa. Trong tiếng vạn tuế vang trời, nàng trịnh trọng tuyên bố mở ra kỷ nguyên mới của triều đại.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Trẫm, Triệu Hi, tiếp nhận thiên mệnh, chính thức kế vị hoàng đế. Từ nay đổi niên hiệu Ninh Hi thành Vĩnh Xương, ban cáo thiên hạ cùng mừng tân nguyên."

 

Khi giọng nói của Triệu Hi vừa dứt, ráng hồng tươi sáng cuồn cuộn như mây lành dâng lên tận chín tầng trời, vây quanh nhật quang chói lòa phủ xuống người nàng, tựa như dát lên một tầng hào quang rực rỡ.

 

Cùng lúc ấy rồng bay phượng múa tung cánh trên không trung, như dâng lên lời chúc phúc linh thiêng dành cho tân đế đăng cơ.

 

Thần thú ngửa mặt dài hống, một tiếng rền vang vang vọng. Trời cao lập tức giáng xuống cơn mưa linh khí màu vàng kim tưới nhuần mặt đất.

 

Chỉ trong thoáng chốc muôn vật hồi sinh, đồng ruộng mới gieo giống đã trổ đầy hoa trái.

 

Trước điềm lành hiển hiện giữa thanh thiên bạch nhật, nông phu nông phụ đang lao động trên đồng đều mừng rỡ không thôi, lập tức quỳ rạp xuống đất bái lạy, miệng không ngớt cảm tạ thần minh, cảm tạ bệ hạ.

 

Văn võ bá quan trong điện đối diện với uy thế của thần thú, bất luận trong lòng nghĩ sao, nét mặt đều là vẻ kích động khó giấu.

 

Chốc lát, lời tụng ca vang dội khắp nơi không ngớt.

 

“Trời phù hộ hoàng triều ta, phù hộ bệ hạ!”

 

“Điềm lành xuất thế, muôn dân hướng về, vạn tuế vạn tuế, giang sơn vạn cổ!”

 

“Có thần linh che chở, Đại Tống ta tất sẽ thiên thu vạn đại, quốc thái dân an!”

 

“Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

 

Sau khi đăng cơ, ngoài những lúc vùi đầu trước án thư ngày đêm vì nước vì dân, thì việc Triệu Hi phải ứng phó nhiều nhất chính là các lời bóng gió lẫn công khai từ các thế gia vọng tộc.

 

Triệu Hi đã bắt đầu cảm thấy phiền lòng.

 

“Chuyện chọn lựa hoàng phu để Lễ bộ trình danh sách lên là được. Trẫm hơi mệt, các khanh lui xuống trước đi.”

 

“Chuyện này…”

 

Quan viên Lễ bộ liếc nhìn sang Vương thượng thư, vẻ mặt có chút lưỡng lự.

 

Vương Hoài dĩ nhiên cũng hiểu rõ không thể ép người quá đà, liền kín đáo ra hiệu cho thuộc hạ dừng lại đúng lúc.

 

Quan viên Lễ bộ thở phào nhẹ nhõm, bị kẹp giữa thượng cấp và quân chủ thật sự khiến người ta tiến thoái lưỡng nan, nay Vương thượng thư chịu thôi bước, quả thật là giải thoát cho y khỏi cảnh khó xử.

 

“Vi thần cáo lui.”

 

“Ừm.”

 

Triệu Hi khẽ hừ nhẹ qua mũi, coi như đã đáp lại, nàng thực sự phiền đến cực điểm.

 

Làm việc suốt cả ngày, điều Triệu Hi mong mỏi nhất giờ đây chính là được ngâm mình trong nước nóng, cuộn tròn trong chăn ấm ngủ một giấc ngon lành. Ở trong mộng hẹn Cầu Cầu cùng xem kịch bàn chuyện thiên hạ, tiêu d.a.o thoải mái.

 

Chỉ tiếc vẫn còn kẻ chướng mắt mãi chưa chịu rời đi, lại không thể trực tiếp đuổi khéo, Triệu Hi đành phải đeo lại chiếc mặt nạ tươi cười để đối phó.