Sau khi xuyên không, ta lánh đời mười năm, mới phát hiện cốt truyện đã kết thúc từ rất lâu rồi, con trai của nam nữ chính đều đã ra đời.
Hoàn mỹ, quá hoàn mỹ.
Ta hả, không trở về được, nên tiếp tục cuộc sống khoái hoạt của ta.
Thuận tiện ở dưới vách núi đen nhặt được một nam nhân đẹp trai nửa c.h.ế.t nửa sống trở lại phòng nhỏ.
Đại kết cục rồi, rốt cuộc có thể đem nhân vật phản diện này về nhà dạy hắn làm người, nhà nhà đều vui.
Ta xuyên không, xuyên thành một nữ phụ số 4 pháo hôi, tên là Trường Thanh Thanh, nhưng cái này không quan trọng, quan trọng là ta rất nhanh sẽ bị pháo hôi.
Kết cục của ta là, hãm hại nữ chính không thành, bị một kiếm đ.â.m chết, cha ta bọn họ sẽ bởi vì sau khi ta c.h.ế.t bắt đầu âm thầm xuống tay với nữ chính, sau đó bị sung quân biên cương.
Sau khi phát hiện mình không có hệ thống gì, càng không có nội dung nhiệm vụ gì trói buộc tự do của ta, ta nhanh chóng đóng gói đồ tốt, lưu lại một phong thư trong nhà, bỏ nhà ra đi.
Về phần đi đến đâu, ta cũng không biết, tóm lại ta muốn tự mình tìm một thế ngoại đào nguyên, thỉnh thoảng gửi thư cho cha ta, sau đó một người một chó sống cuộc sống vui vẻ.
Đúng vậy, ta vừa ra cửa, con ch.ó mực tên Hoa Đào của nhà ta nuôi c.h.ế.t sống cắn ống quần của ta, không chịu để ta đi.
Được rồi, ta chỉ có thể mang theo nó cùng đi.
Kết quả đi ba ngày, chưa ra được kinh thành.
Bởi vì ta đi bộ, mặc dù lộ phí mang theo ngân phiếu đầy đủ, nhưng mà, khó nha.
Nhớ tới tàu điện ngầm xe lửa ở quê hương, xe lửa cao tốc.
Nhớ rõ hai ngày trước đi ngang qua phủ tướng quân, vừa vặn trông thấy Nhị hoàng tử cũng chính là nam nhị, đang bị nữ chính một mặt lạnh lùng đẩy ra, vẻ mặt hắn như ăn phân.
Ta nhịn không được cười ra tiếng.
Nhị hoàng tử quay đầu hung tợn nhìn chằm chằm ta một cái, sau đó nhìn thấy ta phong trần mệt mỏi lộ ra biểu lộ kinh ngạc.
Dù sao thì cũng quen biết nguyên thân từ nhỏ, tuy nguyên thân là nữ phụ số 4 pháo hôi.
Ta khoát tay với hắn.
"Không ngày gặp lại, ta đi du lịch."
Tạm biệt, cốt truyện, tạm biệt nam nữ chủ, không nên liên lụy đến ta, cám ơn.
Ta để lại cho nam nhị một bóng lưng cô độc, tại sao ta không giới thiệu tên của hắn, bởi vì ta không muốn nhắc đến bất kỳ cốt truyện nào, đây là câu chuyện thuộc về ta.
Ngẩng đầu nhìn về phía cửa thành trước mắt, ta ngẩng đầu sải bước đi ra ngoài.
Trời đất bao la, ta muốn đi tìm nơi ở thuộc về ta.