Nhặt Được Nhân Vật Phản Diện Đẹp Trai

Chương 2



Cuốn tiểu thuyết này là một trong những cuốn tiểu thuyết có ảnh hưởng sâu sắc nhất mà ta từng đọc trước khi bị xe đ.â.m chết, nó được mô tả bằng một câu chuyện về Mary Sue đã từng là một nhân vật ngôn tình trong bá đạo tổng tài.

Gọi tắt nữ chính không có nam nhân liền không được, dựa vào mấy nam nhân đỉnh thiên lập địa.

Nam chủ càng trâu, làm một Hoàng Thượng, đối mặt với một đám phi tử, nữ nhi và trung thần của mình, nói g.i.ế.c liền giết, nữ nhi die luôn, dù sao lão cha nói c.h.é.m liền chém.

Tóm lại nghĩa là, yêu nữ chủ c.h.ế.t đi sống lại.

Làm một Hoàng Thượng, chưa tính đến việc hắn mất hết tính người, quan trọng là ta cảm thấy hắn không quan tâm đến dân sinh bách tính như thế nào, liền cái kiểu thái độ ta muốn điều ta nghĩ, ta không muốn điều ngươi nghĩ.

Nếu không phải hắn có quầng sáng nam chủ, sớm hay muộn cũng bị lật đổ.

Nhân vật phản diện, cười chết.

Cả câu chuyện đều nói nhân vật phản diện tuấn mỹ như nào, nhu nhược không thể tự lo liệu, bị chèn ép ra sao, sau đó đột nhiên hắc hóa, trong vòng một đêm có được cơ bụng tám múi, võ công cái thế.

Cuối cùng kết cục lại bị nữ chính cảm hóa, tự nguyện nhảy vào vách núi, sau đó dùng một đoạn văn dài để tẩy trắng.

Trâu bò, ta nói quá trâu bò.

Khủng bố, khủng bố như vậy, ta phải tranh thủ thời gian trốn, chạy trốn tới một địa phương người khác tìm không thấy.

Ta rùng mình trước những nốt gai ốc do sự ngượng ngùng trên thân thể, tiếp tục hành trình dài đằng đẵng.

Không thể phủ nhận, phong cảnh của thế giới này quả thực tuyệt mỹ, tựa như một bức tranh thủy mặc, non xanh nước biếc, đẹp đến mê hồn.

Mặc dù không có điện thoại, không có WIFI, haiz, coi như là du lịch ở thời đại của bà nội ta vậy.

"Gâu! Gâu! Gâu..."

Hoa Đào đột nhiên xao động, cắn mép váy của ta kéo ta đi về phía bãi cỏ bên cạnh.

Dù sao ta nhàn rỗi nhàm chán, liền tiến lên xem xét.

Không xem không biết, vừa xem liền giật nảy mình.

Cứu mạng, ở đây có một thiếu niên đẹp trai!

Ta cảm động, nhịn không được cảm tạ ông trời.

Cảm tạ ông trời đã ban cho ta một vị Lâm muội muội!

Ta đưa đứa nhỏ này đến một quán trọ, mua cho hắn ít thảo dược, nấu cháo cho hắn.

Hai ngày qua loa chiếu cố, mỹ thiếu niên này đã tỉnh lại.

Tên tiểu tử này đặc biệt lễ phép nói một tiếng cảm ơn, nhưng thần sắc lại đặc biệt cô đơn.

Hắn nói hắn tên là Ngôn Từ, là một cậu công tử không nhà để về nghèo túng.

Cái này ta quen nha!

Ta trực tiếp kéo tay hắn, vẻ mặt chân thành.

"Nếu muốn cảm tạ, vậy thì lấy thân báo đáp đi!"

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com