Nhặt Được Nhân Vật Phản Diện Đẹp Trai

Chương 13



"Mặt ngươi hơi đỏ, có phải hơi nhiễm phong hàn không?"

Đôi khi, nàng cũng sẽ liếc mắt một cái nhìn ra ta không thoải mái, nàng ấy sẽ dùng tay hoặc trán đè lên trán ta, ta có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu trong mắt nàng ấy, cũng có thể cảm nhận được hơi thở của nàng ấy.

Ân cứu mạng và tình bạn thuần túy, không biết từ khi nào đã thay đổi.

Trước đây cha mẹ luôn dạy ta, phải khéo đưa đẩy, phải học được võ công, phải học cách thờ ơ bên ngoài mà tuân phục bên trong, nịnh hót, tâng bốc, mới có thể làm nên việc lớn.

Là Trường Thanh Thanh đã mang lại cho ta sắc màu khác biệt.

Khi ở bên cạnh nàng, chẳng cần phải nghĩ gì cả, cho nên ta luôn lén lút chuồn ra tìm nàng ấy, dần dà, ta luôn có thể tìm được nàng ấy, hoặc là nói trên thế giới này chỉ có ta tùy thời có thể đoán được nàng ấy ở đâu.

Trong mười năm, thật ra ta có vô số cơ hội hướng nàng tỏ rõ tâm ý của ta, nhưng ta vẫn từ bỏ.

Từ góc độ nào đó mà nói, ta cũng là nhu nhược và không chịu nổi đả kích.

Làm sao ta có thể không biết, nàng đối với ta chỉ là một loại tình cảm giống như thân tình, vượt qua tình bạn thông thường.

Ta chỉ là không cam lòng.

Ta không cam lòng sau ngôn từ của ta lại gặp nàng, nếu như ta gặp nàng trước...

Nếu như ta...

Đầu óc mơ màng, ta vậy mà không còn sức lực đứng dậy, đột nhiên nhớ tới, hôm nay ta đã qua tuổi thất tuần, Ngọc Lâu ở vài chục năm trước đã giao cho hài tử của đệ đệ.

Trường Thanh Thanh đâu? Nàng đi đâu? Cũng không nhớ rõ nữa, à đúng, ta đang ở trong sân nhà nàng dưỡng lão, Không ngờ ta nhỏ hơn nàng hai tuổi, lại phải đi trước nàng...

Mi mắt ta dần dần sụp xuống, ta không còn sức để nói chuyện nữa, nhưng ta vẫn cười, ra đi như thế này trông đẹp hơn.

Ngoài cửa sổ, con cháu của Trường Thanh Thanh vẫn đang đùa giỡn, thật là náo nhiệt...

Trong cơn mơ hồ, ta dường như thấy bọn trẻ đang khóc lóc xông đến vây quanh ta, Trường Thanh Thanh tóc đã bạc phơ, nắm lấy tay ta mà rơi lệ.

Lại thêm phần mơ hồ, ta như trở về mấy chục năm trước, khi mà Ngôn Từ chưa đến tìm nàng.

“Thật ra nếu ta gặp nàng trước, chưa biết chừng nàng sẽ gả cho ta rồi, làm gì có bao nhiêu chuyện sau này…”

Nếu có kiếp sau, ta muốn gặp được nàng trước.

Nhiều năm như vậy, hình như ta vẫn không có tư cách nói ra ta yêu nàng.

"Con trai, đừng ngủ nữa, đến trường học rồi, học cho giỏi, đây chính là trường trung học tốt nhất toàn thành phố."

Hoảng hốt một chút, ta mở mắt ra, đập vào mắt là một không gian nhỏ khép kín, chỗ ngồi rất thoải mái, có điểm giống... xe hơi nhỏ Trường Thanh Thanh từng nói?

Đầu đau nhói, lập tức một luồng ký ức ùa vào tâm trí ta.

"Con trai? Tiểu Trạch? Tỉnh chưa, tỉnh rồi thì xuống xe, cha còn phải chạy cho kịp chuyến."

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com