Nhặt Được Nhân Vật Phản Diện Đẹp Trai

Chương 12



Ta hoảng hốt, cả ngày ngơ ngơ ngác ngác, trên thực tế mấy năm trước đã có tật xấu này, luôn mất ngủ, dễ nóng nảy, nếu nàng ở bên cạnh ta hẳn là có thể tìm được phương pháp giải quyết.

... Đột nhiên nhớ tới, có phải nàng đã về nhà rồi không?

Nàng đã nói nàng c.h.ế.t rồi mới tới, có phải ta c.h.ế.t rồi là có thể đi tìm nàng hay không.

Trước mắt xám xịt, ta giống như có chút phát sốt, đầu óc không quá rõ ràng.

Ta tìm thấy một sơn cốc, khắp nơi đều là cây hoa đào, chim hót hoa nở, ừm, là nơi Trường Thanh Thanh sẽ thích.

Sau đó, ta nhảy xuống.

Khi tỉnh lại, ta cảm giác mình đang nằm mơ, Trường Thanh Thanh thật sự xuất hiện!

Nhưng bên cạnh nàng còn có một nam tử khác, nam tử kia khuôn mặt mỹ lệ, rất tuấn mỹ, tựa hồ rất thân mật.

Ta biết hắn, Ngọc Lâu lâu chủ.

Ta từng hướng hắn thăm dò tin tức của Trường Thanh Thanh, nhưng hắn lúc ấy ở phía sau màn che rất nhẹ nhàng nói "Không có tin tức của người này".

Bây giờ nghĩ lại, tất cả đều là trò cười.

Ngọc Trạch nói, hắn quen biết nàng mười năm.

Cho nên, ta không có bất kỳ cơ hội nào đúng không?

Ta nói với Trường Thanh Thanh, ta có thể làm tiểu tam, ta ra sức bày ra bộ dáng nhu nhược của mình, bởi vì ta biết nàng rất thích kiểu dáng này.

Quả nhiên, nhìn thấy nàng đỏ mặt giải thích, sương mù ta tích góp mười năm đột nhiên tan.

Cứ từ từ vậy, thời gian của chúng ta còn dài.

Có lẽ trong lòng nàng sắp quên ta rồi, nhưng ta sẽ cố gắng.

Giống như trở lại mười năm trước, ngày đầu tiên gặp được nàng.

Nàng là thần minh trong lòng ta.

Thần minh của ta lại một lần nữa tiếp nhận ta.

Ta là một kẻ thua cuộc, ta biết, mọi người không nên cảm thán nam nhị này thật là thảm nữa đâu.

Thật sự là bi thương.

Chết tiệt, ta sinh ra đã là kẻ thất bại.

Ta đường đường là lâu chủ Ngọc Lâu, muốn tiền có tiền muốn nhan sắc có sắc, cần tính cách có tính cách, còn ở bên Trường Thanh Thanh bị nàng giáo dục bắt buộc mười năm, trúc mã phải gọi là bền như sắt, thế mà ta lại không phải là đối tượng của nàng?

Sao có thể nhịn được?

Nếu không phải ta là người tốt, ta tuyệt đối sẽ làm một hồi tình tiết cưỡng chế yêu đương kinh thế hãi tục, hơn nữa xác xuất thành công của ta sẽ cao đến 80%.

Điều này nói rõ cái gì, nói rõ con người ta vẫn là quá chính trực, quá tôn trọng Trường Thanh Thanh.

Cũng có thể là do quá thích nàng.

Năm mười hai tuổi, sau khi được nàng cứu, thế giới của ta trở nên muôn màu muôn vẻ, nàng dạy cho ta tri thức chưa từng nghe thấy, rất nhiều chuyện thú vị.

"Không muốn học toán? Ai ui, ta dạy ngươi, có một phương pháp gọi là..."

Gặp phải vấn đề, chẳng biết tại sao nàng giống như luôn có thể giải quyết, học được cách tính bảng cửu cửu chương trong miệng nàng xong, phụ thân hiếm hoi khen ngợi ta rất lâu..

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com