Nhất Kiếm Trảm Thương Khung

Chương 1: Trần Tình



“Này! Đại Miêu, đừng chạy a!”

Tiếng quát non nớt nhưng đầy nội lực của thiếu niên vang vọng giữa rừng núi. Từng đàn chim trên ngọn cây hoảng hốt, chúng vỗ cánh bay tán loạn, mang theo lá khô rơi lả tả như một cơn mưa.

Một thiếu niên chừng mười bốn mười lăm tuổi đang hổn hển đuổi theo một con hổ lớn. Trên khuôn mặt còn non nớt, mồ hôi chảy thành dòng, thấm ướt mái tóc đen nhánh, nhưng trong đôi mắt lại ánh lên sự hứng khởi.

Thiếu niên ấy tên là Trần Tình. Từ nhỏ hắn đã nổi tiếng trong làng là đứa gan dạ, ham thích chạy nhảy, chẳng sợ trời chẳng sợ đất. Dù tuổi còn nhỏ, thân hình đã cao gần bằng người trưởng thành, cơ bắp rắn chắc dưới tấm da thú cũ làm quần áo. Chân đi giày cỏ thô ráp, tay cầm một thanh kiếm rỉ sét, màu nâu đỏ loang lổ. Đây là hắn "mượn đỡ" của một đại hán kế bên nhà, một vật dụng vừa nặng vừa cùn, nhưng hắn lại xem như bảo bối.

Hôm nay, Trần Tình lén gia gia ra ngoài săn bắt. Vì tuổi còn nhỏ, lại không có linh căn không thể tu luyện nên lão chỉ để cho hắn quanh quẩn trong làng, tập luyện các bài thể chất mà gia gia đưa cho. Thế nhưng Trần Tình luôn mơ ước được bước chân ra ngoài, nhìn ngắm thế giới bao la rực rỡ kia, nơi mà linh căn và tu luyện là chuẩn mực, dù phía trước muôn vàng nguy hiểm. Hắn muốn chứng minh rằng, không có linh căn, vẫn có thể chiến đấu.

Phía trước, con hổ lớn nặng hơn trăm cân đang chạy khập khiễng. Ở chân trước của nó là một vết thương sâu hoắm, máu chảy đỏ thẫm, nhỏ giọt xuống đất, tạo thành một vệt dài. Trên thân nó cũng có những vết kiếm lớn nhỏ đan xen, minh chứng cho trận chiến vừa qua.

Con hổ lúc này cũng rất phiền muộn, nó đang nằm phơi nắng trên một tảng đá lớn như mọi ngày, bỗng bị một tiểu tử từ đâu lao tới tập kích. Lực đạo của tiểu tử này lớn vô cùng, kiếm pháp lại quái dị, chỉ vài ba chiêu đã chém nó bị thương. Nó cố gắng né tránh, đánh với tiểu tử này một hồi, nhưng thấy hắn càng đánh càng hăng, mà nó thì vết thương càng nhiều, đành phải hướng vào rừng chạy đi, mong thoát khỏi cái tên điên rồ này.

Trần Tình đây cũng là lần đầu tiên vào rừng, không khỏi hăng hái, đánh được đến sảng khoái, thấy con đại miêu này chạy đi, cũng tức tốc đuổi theo. Vừa chạy vừa hô hào, tiếng nói lẫn trong hơi thở dốc:

“Đây là lần đầu ta đi săn, nhất định phải thành công! Làm thịt ngươi đem về cho dân làng mở tiệc! Ngươi đừng chạy nữa a, đứng lại cho ta chém một cái, ta thề...sẽ không đau đâu!”

Hắn vừa nói vừa phóng người lên một tảng đá lớn, rồi bật nhảy, lao đi như một con báo nhỏ.

Thân thể linh động luồn qua những dây leo chằng chịt, né tránh cây cối, theo sát phía sau con đại miêu kia. Sự dẻo dai và sức bật này là thành quả của bao tháng ngày miệt mài luyện tập theo bài thể chất của gia gia.

Con hổ nghe hiểu được Trần Tình nói, cái lưng khổng lồ của nó run lên, xém tý nữa đứng lại solo rồi, nhưng chợt nhớ ra mình đánh không lại cái tên nhóc hung tợn này, cũng không quan tâm nữa, nhịn đau chạy vội đi, hy vọng có thể cắt đuôi hắn.

Một người một thú, một đuổi một chạy gần cả canh giờ. Lúc này bọn hắn đã tiến sâu vào trong rừng.

Cánh rừng này được gọi Thanh Vân Lâm, nằm ở phía Tây Vân Mộng Sơn Mạch, quanh năm được bao phủ bởi sương mù. Tuy chỉ là một phần nhỏ của sơn mạch nhưng cánh rừng này lại rộng lớn vô cùng, bên trong có rất nhiều hung thú mạnh mẽ kết thành từng đàn, thống trị riêng một khu vực lãnh thổ.

Lúc này con hổ kia đã chạy sâu vào rừng, bình thường nó chỉ ở bìa rừng kiếm ăn, không dám đi vào khu vực này. Nơi đây cây cối um tùm, ánh sáng khó lọt qua, sương mù dày đặc bắt đầu giăng lối. Tiếng thú rừng gầm gừ vọng ra từ bốn phía, khi gần khi xa, khiến không khí thêm phần căng thẳng. Con hổ dường như cũng cảm nhận được nguy hiểm, bước chân nó trở nên dè dặt, thỉnh thoảng lại ngoái đầu ra sau nhìn Trần Tình với ánh mắt oán giận.

Trần Tình lúc này cũng ý thức được không ổn. Không khí xung quanh lạnh hơn, có một thứ áp lực vô hình đè nặng lên ngực hắn. Nhưng đã lỡ theo vào đến đây, bây giờ quay đầu lại thì công sức đổ sông đổ bể, đành đi đến đâu tính đến đó.

Cuối cùng, con hổ cũng dừng lại. Trước mặt nó là một vách núi dựng đứng, cao vút, bên dưới là vực sâu đen ngòm, không nhìn thấy đáy. Từng làn sương trắng mờ bay là đà, như hơi thở của quỷ dữ.

Trần Tình đuổi tới nơi, thở dốc từng hơi. Mồ hôi từ trán nhỏ xuống thấm đẫm lớp da thú. Hắn thấy con hổ phía trước đã hết đường chạy, một nụ cười rạng rỡ hiện lên khuôn mặt:

“Haha... Đại Miêu Miêu, lần này xem ngươi chạy đi đâu được nữa! Hại bổn đại gia chạy theo lâu như vậy, xem bổn đại gia xử lí ngươi như thế nào!”

Nhưng khi nhìn thấy vực sâu phía trước, nụ cười của Trần Tình chợt tắt. Hắn sửng sốt một chút. Đây chẳng phải rất giống Vạn Ma Thâm Uyên, nơi mà từ nhỏ đã nghe người lớn trong làng nhắc đến với vẻ sợ hãi tột cùng. Người ta kể rằng ban đêm nơi đây thường vọng ra tiếng kêu gào quái dị, như ma khóc quỷ than. Cũng có người nói dưới vực có vô số oan hồn bay lượn, chờ kẻ nào xui xẻo rơi xuống để lôi đi, hồn phi phách tán.

Tay siết chặt thanh kiếm rỉ sét, lòng hắn cũng có chút sợ hãi, không còn vẻ cợt nhã khi nãy. Hắn cẩn thận từng bước, chậm rãi tiến lên, cố gắng áp chế sự run rẩy bên trong.

Con hổ kia bị dồn đến đường cùng, ánh nhìn dữ tợn của nó nhìn thẳng về phía Trần Tình. Nó gầm lên một tiếng vang dội, đầy phẫn nộ và tuyệt vọng, như tỏ rõ quyết tâm tử chiến. Tiếp đó, con hổ co người lại, rồi bất ngờ lao thẳng về phía Trần Tình như một tia chớp màu vàng. Móng vuốt sắc bén của nó xòe ra, nhằm thẳng đầu hắn chém xuống.

“Vụt!”

Trần Tình đã có đề phòng. Hắn xoay người, thanh kiếm rỉ sét giơ lên, đỡ chặn cú đánh mang theo toàn bộ sức lực còn lại của con thú.

Một tiếng choang chát chúa vang lên. Lực va chạm mạnh khiến Trần Tình bị đẩy lùi mấy bước, giày cỏ cày sâu xuống đất. Hổ khẩu tê rần, thanh kiếm suýt nữa tuột khỏi tay. Hắn không ngờ bây giờ nó còn sức lực lớn như vậy.

Con hổ hạ xuống đất, không để Trần Tình kịp nghĩ ngợi đã tung thêm một đòn khác. Miệng nó há rộng hết cỡ, những chiếc răng nanh trắng toát như dao nhọn, định ngoạm lấy yết hầu đối thủ.

Một đòn tất sát.

Trần Tình nghiến răng ken két, thân hình hơi nghiêng đi một cách khó khăn, tránh được cú cắn chí mạng. Nhưng cũng làm hắn mất đi tiên cơ, con hổ nhân cơ hội tấn công dồn dập, vuốt và răng liên tục đâm vào không khí, khiến hắn chỉ có thể đón đỡ, liên tục lùi bước về phía vực.

Con hổ lúc này đã dùng hết sức, nó gần như điên cuồng, khiến vết thương trên người nứt toác ra, máu phun tung tóe. Nhưng cũng vì thế mà tốc độ tấn công của nó chậm lại đôi chút. Nhân cơ hội này, Trần Tình bắt đầu phản công. Hắn xoay cổ tay, thanh kiếm rỉ sét vẽ ngang một đường chéo sắc lẹm, rồi đâm mạnh về phía bụng con hổ đang lao tới.

Phụt! Máu tươi phun ra như suối.

Thanh kiếm tưởng chừng cũ nát lại sắc bén khác thường, rạch toạc da bụng con thú, để lộ cả cơ thịt đỏ lòm bên trong.

Con hổ rú lên thảm thiết. Thân thể khổng lồ lảo đảo ngã nhào. Trần Tình không bỏ lỡ cơ hội, lập tức lao lên, dùng toàn bộ sức lực vung chân đá mạnh một cước trúng ngực nó.

“Bịch!”

Cú đá khiến cả thân hổ nặng trăm cân bay ra ngoài, lăn đến tận mép vực, toé lên vô số bụi mù và đất đá.

Máu từ miệng nó trào ra, đôi mắt dữ tợn dần mờ đi, chỉ còn sự mệt mỏi và cam chịu. Nó rên rỉ một tiếng yếu ớt, rồi nằm đó hấp hối.

Trần Tình thở phào, lau mồ hôi. Lúc này hắn cũng mệt rã rời, cơ bắp đau nhức. Từ lúc phát hiện con hổ, giao đấu lần đầu xong, truy đuổi, rồi lại đánh trận quyết định, tốn gần hai canh giờ. Hắn không khỏi lắc đầu.

“Chỉ đánh một con hổ bình thường mà đã tốn sức như vậy, may mà ta không ngu ngốc đi tìm một con hung thú thử sức.”

Trần Tình hạ kiếm xuống, định tiến lại gần để kết liễu con hổ rồi kéo xác nó về, nhanh chóng rời khỏi nơi đáng sợ này. Hắn không muốn ở gần Vạn Ma Thâm Uyên thêm một giây nào nữa.

Nhưng chưa kịp chạm tới, mặt đất bỗng rung chuyển dữ dội.

“Ầm! Ầm! Ầm!”

Dưới vực sâu truyền lên một trận rung động kinh hoàng. Toàn bộ khu vực quanh đó chấn động, cây cối ngả nghiêng, đá vụn trên vách núi rơi lả tả xuống vực.

Bầu trời vốn trong xanh phút chốc tối sầm lại, một luồng áp lực vô hình đè xuống như muốn nghiền nát mọi thứ.

Trần Tình khựng lại, bản năng cảnh giác khiến hắn lùi về sau, nhưng lúc ấy đã muộn.

Vách đá nơi hắn đứng, nơi con hổ đang nằm, nứt toác ra từng mảng lớn, những vết nứt chạy dài như mạng nhện.

“Chuyện gì xảy ra!?”

Chưa kịp hiểu chuyện gì, cả người hắn cùng đất đá dưới chân đồng loạt rơi xuống.

Trong khoảnh khắc sinh tử ấy, Trần Tình kịp phản xạ, vung kiếm, đâm mạnh vào vách đá bên cạnh, nơi còn chưa bị nứt vỡ. Thanh kiếm găm vào sâu, ma sát tóe lửa.

Cả người treo lơ lửng trên không, gió thổi ào ào bên tai, sương mù lạnh buốt phả vào mặt.

Hắn thở dốc, cố giữ bình tĩnh, tay bấu chặt cán kiếm đến trắng bệch.

“May mà ta phản ứng nhanh, nếu không thì…”

Lời còn chưa dứt, từ dưới vực sâu lại truyền lên một đợt chấn động mạnh hơn.

“Ầm!”

Vách đá rung lắc dữ dội, những tảng đá lớn rơi ào ào xuống như mưa. Thanh kiếm không chịu nổi lực rung chấn khổng lồ liền tuột ra khỏi vách đá!

“Ta cmn...!”

Trần Tình chỉ kịp chửi thề một tiếng. Thân thể hắn mất điểm tựa, rơi thẳng xuống vực sâu.

Gió lạnh gào thét như quỷ khóc. Sương trắng cuộn lên như hàng ngàn bàn tay vô hình vươn ra kéo lấy hắn. Mọi thứ xung quanh trở nên mờ ảo, chỉ còn tiếng gió và tiếng la thất thanh vang vọng:

“A... A a a a a...!”

Tiếng hét của Trần Tình kéo dài, rồi dần chìm trong mịt mù vô tận của Vạn Ma Thâm Uyên.