Dưới vực sâu, vài phút trước, sương mù đậm đặc đang lượn lờ bỗng nhiên tản đi. Một khe nứt không gian đột nhiên mở ra, từ trong đó bước ra một lão già trông hơi chật vật.
Râu tóc rối bù, quần áo luộm thuộm như lão ăn xin, nhưng lại mang theo khí tức bức người, trong mắt còn ánh lên vẻ ngạc nhiên.
“Lại đi tới loại địa phương này?” lão già đó lẩm bẩm một câu.
Thiên địa dường như cảm ứng được sự xuất hiện của lão. Lập tức từng đợt run rẩy dữ dội truyền ra, bầu trời chợt tối, mặt đất nứt toác thành từng rãnh trời sâu hoắm, vài ngọn núi xa xa cũng rơi vãi đất đá ầm ầm. Quang cảnh khắp nơi như rơi vào ngày tận thế.
Ngay kế bên chỗ lão già đó vừa xuất hiện, một vết nứt không gian nhỏ cũng hiện ra, bên trong tỏa ra khí tức kinh người, xen lẫn sát khí nồng đậm.
“Vậy mà lại theo tới! Đúng là bám dai như đỉa!”
Nói xong, lão hai tay bắt ấn, đánh ra từng ký tự cổ xưa bay vào vết nứt kia.
“Phong!” Lão hét lớn
Không gian bốn phía bỗng trở nên cứng cáp. Vết nứt kia không còn mở rộng nữa, đang dần thu hẹp lại. Bên trong vang lên tiếng gào phẫn nộ:
“Hoàng lão quái! Ngươi vậy mà có thể phong cấm không gian!? A a a... ngươi chờ đấy! Có ngày ta sẽ tìm được ngươi, bầm thây ngươi thành vạn đoạn!”
“Chờ ngươi còn sống thoát khỏi không gian bạo loạn rồi tính tiếp! Hoàng lão quái cười hắc hắc, đáp lại.”
Lúc này, vết nứt đã hoàn toàn khép lại, nhưng bầu trời vẫn tối đen, mặt đất vẫn run rẩy không ngừng, sương mù xung quanh cũng đã sớm tán loạn.
“A... phải thu liễm lại một tí!”
Hoàng Lão quái điều chỉnh lại, thu hồi khí tức tỏa ra, trông chẳng khác nào một lão nhân bình thường.
“Cuối cùng cũng thảnh thơi rồi” lão thở hắt ra một cái rồi lại bỗng nhíu mày nhìn những đám sương mù lượn lờ trôi nổi.
“Hửm, nơi này vậy mà có đồ vật kia, thôi kệ chuyện của thế giới này tốt nhất ta không nên xen vào”
Bỗng trên tay lão xuất hiện một thanh kiếm. Đó là một thanh kiếm bản to, dài hơn năm thước, thân kiếm rộng như bàn tay, sắc bén đến mức ánh trăng lướt qua cũng bị chia đôi. Thân kiếm khắc kín phù văn cổ xưa, mỗi đường khắc tỏa ra khí tức trầm nặng như núi.
Cán kiếm màu đỏ rực như lửa, bên trên còn có những hình thù kỳ lạ. Cả chuôi kiếm phát ra nhiệt khí kinh người, như thể có thể chém đôi thiên địa, bình định giang sơn.
Thanh kiếm vừa xuất hiện, không gian liền rung mạnh. Sóng gió nổi lên, mặt đất vừa ổn định bây giờ tiếp tục nứt toác từng mảng. Vài ngọn núi lại bắt đầu rung chuyển rơi xuống từng mảng đất đá to. Cây cối xung quanh bỗng nhiên khô héo đỗ rạp, hơi nước bốc lên khắp nơi hoà vào làn sương càng thêm dày đặc.
“Bình tĩnh một chút!”
Lão già vội đánh ra vài đạo pháp quyết. Các ký tự cổ xưa hiện lên, kết thành xiềng xích màu vàng quấn vòng quanh thân kiếm, khiến nó dần an tĩnh lại, không còn tỏa ra khí tức đáng sợ kia nữa.
Nhìn thanh kiếm uy mãnh trước mắt, Hoàng lão quái vung vẩy vài cái, chém ra từng đoạn từng đoạn không gian phá toái, lão cười lên ha hả.
“Kiếm tốt! Quả là kiếm tốt! Ta khổ cực hai mươi năm mới đoạt được ngươi khỏi tay những lão gia hỏa kia. Bị truy sát gần chục năm mới thoát được đúng là xứng đáng . Giờ đây, ngươi là của ta rồi! Ha ha!”
Hoàng lão quái cười to nói, gương mặt vui vẻ nhìn các đường vân trên thanh kiếm kia. Đang chuẩn bị nhỏ máu nhận chủ, thành lập liên kết, thì thanh kiếm bỗng run rẩy một thoáng, tránh thoát khỏi tay, hóa thành lưu quang bay đi theo một hướng. Lão sửng sốt một lúc mới hô lên.
“Này! Thần kiếm của ta! Đừng chạy a!”
Hoàng lão quái lập tức đuổi theo, trong lòng lại thầm mắng vài câu. Hắn nhưng mà dùng hết tinh lực mang thanh kiếm này đi, vậy mà giờ lại chạy trốn khỏi hắn.
Thần kiếm bay nhanh đến hồ nước gần đó, xoay vòng quanh một thiếu niên đang bất tỉnh bên bờ hồ. Thiếu niên không ai khác chính là Trần Tình, vừa bị rơi xuống không lâu trước đó. Hoàng lão quái truy nhanh phía sau thấy cảnh này không khỏi kêu lên quái dị.
“Hả? Đây vậy mà có một tiểu tử phàm nhân? Hắn như thế nào lại ở đây? Thương thế lại rất nặng à nha!”
Còn chưa hết bất ngờ, cảnh tượng trước mắt lại khiến tròng mắt hắn muốn lòi ra.
Thanh thần kiếm đang xoay quanh Trần Tình bỗng nhiên run nhẹ, thoáng cái đánh nứt sợi xiềng xích bao quanh nó thành mảnh nhỏ, hóa thành một vệt sáng bắn thẳng vào đầu Trần Tình, khiến hắn đang mê man cũng phải rên rỉ vài tiếng. Hoàng Lão quái đứng phía xa nhìn thấy gấp đến mức sắp khóc. Vội vội vàng vàng chạy lại.
“Xong rồi, xong rồi! Coi như công sức hai mươi năm qua đổ sông đổ biển rồi!”
Mặt Hoàng lão quái đen lại như ăn phải vài chục con ruồi, hắn thầm trách mình sơ ý không phong ấn thanh kiếm kia kỹ hơn.
Trần Tình từ trên vách đá rơi xuống, may mắn rơi vào lòng hồ, bị sóng lớn đánh dạt vào bờ. Tuy không chết nhưng cũng chẳng kém bao nhiêu.
Xương cốt toàn thân đứt đoạn, lục phủ ngũ tạng dập nát nghiêm trọng. Nếu là người bình thường khác chắc đã sớm quy tiên, nhưng hắn lại giữ được một tia sinh mệnh yếu ớt.
Lúc này, xung quanh hắn tỏa ra một trận hào quang đỏ rực, bao bọc lấy hắn trôi nổi lên. Nồng đậm sinh mệnh chi khí ùa vào cơ thể, chữa trị cốt cách và lục phủ của hắn.
Hoàng lão quái cũng không tiến lại quá gần, đứng cách xa Trần Tình vài mét nhìn chăm chú rồi khẽ thở dài, mang vẻ tiếc nuối.
“Thôi coi như ta không có duyên với ngươi vậy!”
…..
“Ta đây... chết rồi sao?”
Trần Tình tỉnh dậy thấy mình đang đứng trong một không gian tối đen. Hắn chỉ nhớ sau khi đánh bại con hổ, bầu trời đột nhiên tối đi mặt đất rung chuyển khiến hắn rơi xuống vực sâu, đụng phải mặt nước, đau đớn ngất đi. Khi tỉnh lại đã thấy mình ở đây rồi.
Hắn đi loanh quanh một chút, khắp nơi tối đen như mực. Đi một hồi cũng chẳng tìm thấy chút ánh sáng nào, cũng không thể thoát ra, hắn không khỏi thở dài.
“Đây là địa phương quái quỷ gì? Tại sao ta lại ở đây? Chẳng lẽ đây là Vạn Ma Thâm Uyên mà mọi người hay kể?” Trong lòng hắn dâng lên một cảm giác sợ hãi.
Giữa lúc Trần Tình còn đang hoang mang, một luồng sáng đỏ từ hư không chợt hiện ra, từ từ tụ lại thành hình thanh thần kiếm tỏ ra nhiệt khí bức người lơ lửng trước mặt hắn khiến hắn không khỏi hô to một tiếng. “Muốn dọa chết người hay sao!”
Thân kiếm khẽ rung, phát ra tiếng ngân vang, rồi hóa thành quang mang nhắm thẳng vào giữa trán hắn lao đi.
Trần Tình không kịp phản ứng, ánh sáng dần dần biến mất, một hồi đau nhức truyền tới như muốn ngất đi. Hắn hét thảm vài tiếng, ôm đầu nằm lăn lộn. Lúc này, trong não hải hắn hiện lên một thanh kiếm, những đường vân trên thân tỏa sáng, một luồng thông tin khổng lồ đang dần dần khắc sâu trong trí nhớ đang cần hắn tiêu hóa.
Trần Tình không biết đây là chuyện gì xảy ra, nhưng hắn biết chắc chắn đây chính là cơ hội đổi đời của mình. Cơn đau dằn vặt khiến hắn lăn lộn không ngừng, mồ hôi như hạt đậu không ngừng chảy ra ướt cả quần áo. “Cố gắng, nhất định phải cố gắng.”
Không biết qua bao lâu, Trần Tình dần dần ổn định lại. Tuy đầu đau như búa bổ nhưng trong mắt lóe lên quang mang vui vẻ. Hắn bò dậy cười to một tiếng.
“Haha! Thật không ngờ, không ngờ ta lại được một thanh kiếm lợi hại nhận chủ! Dương Viêm Phong Thiên Kiếm cái tên nghe thật bá khí nha!”
Còn đang vui mừng, một thanh kiếm đỏ rực đã xuất hiện lơ lửng trước mặt hắn, tỏa ra ánh sáng đỏ ấm áp. Hắn đưa tay cầm lấy.
“Thật nặng!”
Trần Tình sử dụng hai tay cầm lấy thanh kiếm, dùng hết toàn bộ sức lực cũng không thể lay chuyển được. Hắn làm đủ mọi tư thế, mặt đỏ tới mang tai, thế nào cũng không nhúc nhích được thanh kiếm trước mắt này.
“Kỳ lạ... Sao không nhấc đi được? Chẳng lẽ do ta quá yếu?”
Trần Tình lại thử một lúc lâu, không khỏi phiền muộn, đành buông tha. Hắn lục lại trong trí nhớ các thông tin khi nãy, tìm cách sử dụng thanh kiếm này.
Làm hắn thất vọng là ngoài tên của thanh kiếm ra, chỉ có một bộ công pháp. Còn những thứ khác lại mơ mơ hồ hồ, không thể nào thấy rõ.
“Cửu Dương Diệt Thiên Thần Quyết!”
Hắn lẩm bẩm cái tên này, từng ký tự lộn xộn đột ngột hiện ra xoay thành vòng tròn sao đó tập hợp lại thành một bản pháp quyết chui thẳng vào đầu, một trận hét thảm vang lên.
Trần Tình lại ôm đầu ngã lăn ra đất ngất đi.