Nhất Kiếm Trảm Thương Khung

Chương 18: Ninh Vũ Đến





Thấy Trần Tình tiến tới càng lúc càng gần. Vân Phi lập tức quỳ xuống vừa dập đầu vừa mếu máo nói.

“Trần Huynh, xin... xin tha cho ta một mạng! Ta hứa, việc ngươi chém giết người của ta, ta sẽ không truy cứu. Hơn nữa, ta sẽ không tìm ngươi gây phiền phức. Ân oán giữa chúng ta coi như xoá bỏ!”

Trần Tình chậm rãi bước đến trước mặt Vân Phi.

Nhìn thấy bộ dạng hiện giờ của hắn không khỏi khinh bỉ.

Đường đường là nhi tử trưởng trấn trấn Vân Thủy lại hèn nhát sợ chết đến nông nỗi này.

"Tha cho ngươi?" Trần Tình cười lạnh một tiếng, ánh mắt lóe lên vẻ tức giận. "Ngươi có bao giờ từng nghĩ sẽ tha cho ta?”

"Ta sai rồi! Ta biết lỗi rồi! Tất cả đều do ta có mắt không tròng, đắc tội với Trần huynh. Ta xin thề, từ nay về sau ta sẽ không bao giờ dám có ý định ngu xuẩn đó nữa. Cầu xin Trần huynh niệm tình, cho ta một con đường sống…”

Nói đến đây, thân thể hắn run lên bần bật, trông thập phần đáng thương. Đầu vẫn dập liên tục trên đất, trên trán bây giờ đã máu thịt be bét, nhìn thấy mà rợn người.

Trần Tình nhíu mày, có chút do dự, nhưng cũng chính lúc này, Vân Phi đang điên cuồng dập đầu trên đất, ánh mắt hắn loé lên tia lạnh lẽo.

Hắn đưa tay vào bên hông nhanh chóng rút ra một thanh đoản kiếm nhắm thẳng vào ngực trái Trần Tình đâm tới. “Chết đi!”

Nhưng một màn xảy ra tiếp theo không giống như hắn tưởng tượng, không có cảnh máu tươi bắn ra cũng không có cảnh Trần Tình ôm ngực thống khổ. Trần Tình vẫn đứng đó, kiếm vẫn đâm trúng, nhưng chỉ làm rách đi lớp y phục bên ngoài, lớp da bên trong vẫn không chút tổn hại.

“Không… không thể nào!” Vân Phi điên cuồng hét lên, ánh mắt không thể tin cùng tràn ngập sợ hãi, nhìn Trần Tình như nhìn thấy ác quỷ.

Hắn nhanh chóng lùi về phía sau quay người bỏ chạy. Lúc này, trong đầu hắn đã không còn ý niệm nào đối phó Trần Tình nữa, chỉ muốn chạy thật xa nơi đây, rời khỏi tên ác quỷ hình người này.

Nhưng chưa chạy được bao xa liền cảm giác được hậu tâm đau nhói, hắn nhìn xuống phía ngực mình, một mũi kiếm nhuốm đầy máu tươi thò ra, mang theo một mùi tanh nồng nặc.

Trần Tình đã ra tay, một kiếm đâm xuyên ngực Vân Phi.

“Ngươi nghĩ dùng một thanh kiếm đối phó ta có tác dụng?” Trần Tình cười lạnh, trở tay rút ra thanh kiếm.

Phốc!

Máu tươi cuồng phún, Vân Phi hét thảm một tiếng ngã gục trên đất, ánh mắt đầy vẻ tuyệt vọng.

Khi nãy Vân Phi đâm ra một kiếm kia, nếu đổi lại là một người khác có lẽ bây giờ đã là một xác chết rồi, nhưng xui thay người này lại là Trần Tình mang trong mình Vạn Kiếm Thánh Thể. Có thể nói, trong cùng một cấp bậc, chẳng có ai có thể dùng kiếm đả thương được hắn.

Trần Tình lúc nãy đã có chút mềm lòng, dù sao hắn cũng chỉ mới mười lăm tuổi, độ tuổi mà bao người khác vẫn còn trong sự bảo bọc của phụ mẫu, chưa từng phải trải qua mưa máu gió tanh như thế này.

Nhưng bây giờ hắn đã hiểu ra, đối với kẻ thù không thể nhân nhượng, nếu không người thiệt thòi chắc chắn là bản thân mình.

Nhìn Vân Phi đang nằm hấp hối trên đất, hắn giơ lên kiếm trong tay chuẩn bị kết thúc mối ân oán này.

Trong lòng hắn luôn có một cảm giác bất an khó tả, đang thúc giục hắn phải rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt.

Tuy nhiên, ngay lúc lưỡi kiếm của Trần Tình sắp sửa kết liễu sinh mạng Vân Phi, một tiếng quát lạnh lùng, vang dội như sấm đột nhiên truyền đến:

"Dừng tay!”

Trần Tình không hề để tâm đến, động tác vẫn tiếp tục. Nhưng người kia xuất hiện quá nhanh, ngăn cản trước người Vân Phi, một chưởng khủng bố vỗ ra, đánh vào lưỡi kiếm đang chém tới, linh lực hoá cương bao phủ luôn cả Trần Tình bên trong.

Ầm!

Trần Tình phun ra một ngụm máu, như diều đứt dây bay thẳng ra ngoài.

Vân Phi đang nằm thoi thóp trên đất, nhìn thấy người đến thì ánh mắt lập tức sáng rực lên, như người sắp chết đuối vớ được cọng rơm, hắn gắng sức thều thào gọi:

"Ninh... Ninh đại nhân! Cứu ta! Mau cứu ta!"

Người tới là Ninh Vũ, hắn liếc nhìn Vân Phi một cái, tỏ vẻ tức giận nói: “Đúng là đồ vô dụng có chút chuyện cũng làm không xong.” Nói rồi hắn ném ra một bình đan dược đến trước mặt Vân Phi, sau đó cũng không để ý tới hắn nữa quay sang nhìn về Trần Tình phía bên này, khoé môi khẽ nhếch.

Trần Tình lau máu tươi nơi khoé miệng, chật vật đứng dậy, nỗi bất an trong lòng khi nãy cũng đã được xác định.

Hắn nhìn chằm chằm vào Ninh Vũ, cả người căng cứng, cảnh giác đến cực hạn, người trước mắt này cho hắn một cảm giác không thể chống lại.

Phượng Tâm Vân im lặng nãy giờ rốt cuộc cũng lên tiếng: “Tên kia là Luyện Khí tầng chính đỉnh phong, lần này gặp rắc rối rồi.”

Trần Tình thầm hô không ổn, hắn nào ngờ Vân Phi lại mời tới cao thủ bậc này, chẳng lẽ hôm nay phải bỏ mạng tại đây sao?

Ninh Vũ nhìn thấy Trần Tình ăn một kích của hắn vẫn có thể đứng dậy, không khỏi bất ngờ, mặc dù hắn ra tay gấp gáp, nhưng một chưởng kia cũng có thể đánh trọng thương tu sĩ Luyện Khí tầng tám, mà Trần Tình thì sao? Chỉ là một tên vừa bước vào Luyện Khí tầng năm mà thôi.

“Trần Tình, ngươi đã dấu cục thạch đầu kia ở đâu, mau mau giao ra đây, ta sẽ cho ngươi một cái chết thống khoái.”

Trần Tình hơi sững người, Thạch đầu? Chẳng lẽ tên này là do nữ tử kia phái tới. Hắn không ngờ nàng là là người như vậy. Không dùng tiền mua được lại dùng đến thủ đoạn bẩn thỉu này.

“Còn không mau lấy ra, hay là ngươi thích ăn chút đau khổ mới chịu ngoan ngoãn.” Hắn đã dò xét một vòng quanh người Trần Tình, không thấy hắn mang theo túi trữ vật nào cả, đang nghi ngờ không biết tên này đã ném cục thạch đầu đi đâu.

Thấy Trần Tình đứng im không trả lời, Ninh Vũ chậm rãi bước đến, khí thế tầng chín nghiền ép về phía Trần Tình.

Trước sức ép kinh khủng kia, Trần Tình âm thầm cắn răng chịu đựng, mồ hôi tuôn ra ướt đẫm cả y phục. Hắn cố gắng bình tĩnh lại, nhìn Ninh Vũ nói. “Ta không biết ngươi đang nói gì, trên người ta cũng chẳng có cục thạch đầu nào cả, có phải đã có chút hiểu lầm gì hay không?”

Ninh Vũ mỉm cười, không nói. Tay khẽ nâng, linh lực ngưng tụ thành một làn sương xanh nhạt bao quanh cánh tay. Trong nháy mắt, hắn đã đến bên cạnh Trần Tình tung ra một chưởng.

“Quá nhanh!”

Trần Tình nghiêng người theo bản năng, thanh kiếm trong tay chém ngang.

“Ầm!”

Một tiếng nổ vang. Cả hai chạm nhau, tạo ra sóng xung kích thổi tung bụi đất. Trần Tình lại bị đánh bay ra ngoài, thanh kiếm xém nữa bị đánh văng, cả cánh tay tê dại, lục phủ như bị xới tung lên. Còn Ninh Vũ vẫn đứng yên, ánh mắt khinh thường.

“Lại tiếp một chiêu.”

Ninh Vũ nhúng người. Hắn nhảy lên cao, một chưởng như cuồng phong đập xuống. Trần Tình đang nằm trên đất không kịp né tránh, trơ mắt nhìn một chương khủng bố đánh tới.

“Tiểu nha đầu, cứu mạng a!” Hắn hét lên một tiếng.

Bỗng hình xăm trên cánh tay hắn loé sáng, một màng hào quang đỏ rực tuông ra bao phủ hắn vào trong, đón đỡ một kích khủng bố kia.

Đùng!

Bụi tung mù mịt, mặt đất xung quanh Trần Tình bị xới tung lên. Ninh Vũ bị một lực phản chấn bức lui ra ngoài, ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.

“Khụ! khụ!” Bụi mù tán đi, Trần Tình ho sặc sụa bò ra, trong lòng vẫn còn sợ hãi. “Nguy hiểm thật!”

Tiếng cười khanh khách của Phượng Tâm Vân vang lên trong đầu: “Tiểu ngốc tử! Cuối cùng cũng cần đến ta rồi sao?”

Trần Tình cười khổ, thực lực của hắn và tên kia chênh lệch quá lớn, đành phải nhờ vả tiểu nha đầu này thôi. “Còn không mau ra giúp ta đánh hắn.”

Phượng Tâm Vân bĩu môi: “Ta không ra được, nhưng ta sẽ giúp ngươi có được sức mạnh, ngươi tự đi đánh hắn.”

Nói rồi hình xăm trên cánh tay hắn lại loé sáng, cảm giác nóng rát truyền tới. Một nguồn linh lực cuồng bạo đột nhiên xuất hiện, lưu chuyển khắp kinh mạch.

Trần Tình đau đớn rên rỉ một tiếng, cả người trướng lên như sắp nổ tung, tu vi hắn điên cuồng tăng lên, Luyện Khí tầng sáu, rồi tầng bảy, tầng tám, tầng tám đỉnh phong, đến khi đột phá tầng chín mới ngừng lại.

Hai mắt hắn trợn tròn, khó có thể tin được một màn này xảy ra, hắn thét dài một tiếng cảm giác cả người tràn đầy sức mạnh, không khỏi hưng phấn.

“Mau mau đánh bại hắn, ta không thể kéo dài được quá lâu.” Phượng Tâm Vân nhắc nhở, giọng điệu đã có chút suy yếu. “Còn nữa sao khi sức mạnh của ta rút đi, cơ thể của ngươi sẽ không thể cử động được, nên hãy nắm bắt cơ hội này cho tốt!”

Trần Tình khoé môi giật một cái, hắn đang suy nghĩ liệu có nên sử dụng sức mạnh này để trốn đi, nhưng nếu sức mạnh này biến mất mà vẫn chưa thoát được, hắn lại không thể cử động, chẳng khác nào cá nằm trên thớt.

Như đã làm ra quyết định, hắn không chút do dự tiến lên, nhắm thẳng tới Ninh Vũ chém ra một kiếm, tốc độ nhanh đến kinh ngạc.

Ninh Vũ nhìn Trần Tình đang lao nhanh tới, cảm nhận được khí tức tầng chín của hắn, mặc dù không mấy ổn định nhưng vẫn tạo cho hắn một chút áp lực nho nhỏ.

“Hừ! Giả thần giả quỷ!”

Hắn không tin Trần Tình ở độ tuổi này tu luyện đến tầng chín Luyện Khí kỳ, chắc chắn là có bí pháp nào đó giúp nhanh chóng tăng lên tu vi, ánh mắt hắn loé lên vẻ tham lam nồng đậm.

Ninh Vũ đưa nâng lên cánh tay phải, linh lực tập trung dồn vào tạo thành một tấm cương thuẫn linh lực chắn trước người.

Đùng!!!

Một tiếng nổ lớn hơn hẳn lần trước vang lên, mặt đất xung quanh bị chấn động nứt toác, bụi đất và cát đá bay tứ tung. Sóng xung kích lần này mãnh liệt đến mức làm cho Vân Phi đang trị thương phía xa cũng phải tránh đi.

“Răng rắc!”

Lá chắn linh lực của Ninh Vũ bị kiếm khí chém trúng, xuất hiện những vết nứt, thân thể Ninh Vũ cũng bị một lực phản chấn mạnh mẽ ép hắn lùi lại, trong lòng hoảng loạn cực độ.

“Tiếp ta thêm một kiếm!” Trần Tình hét lên, nhân lúc Ninh Vũ đang lùi lại phía sau, linh lực cuồng bạo vận chuyển, bồi thêm một kích toàn lực.

Ninh Vũ cắn răng chỉ có thể tiếp tục truyền linh lực ổn định màn chắn đón đỡ.

Ầm!

Màn chắn linh lực vỡ nát, cả người hắn bay ngược về phía sau. Tiếng nổ chát chúa vẫn còn văng vẳng bên tai, cảm giác đau rát từ ngực truyền đến khiến Ninh Vũ gần như mất đi tri giác.

Hắn cố gắng hít một hơi, nhưng chỉ thấy mùi máu tanh và không khí lạnh lẽo xộc vào phổi, cả người nặng nề rơi phịch xuống đất, bụi đất tung lên mịt mù.

Trần Tình cầm kiếm đứng phía xa, cánh tay cầm kiếm run rẩy nhưng ánh mắt lóe lên sự hưng phấn tột độ.

Bên kia Ninh Vũ vẫn có thể đứng dậy, hắn phun ra một ngụm máu, thở hổn hển.

“Tên quái thai gì đây, làm sao hắn lại có sức mạnh đáng sợ như vậy?” Ninh Vũ vẫn chưa hết bàng hoàng với hai kiếm kinh khủng vừa rồi. Trong lòng đang mong tên Thanh sư đệ kia có thể đến sớm một chút.

Lúc này tiếng Phượng Tâm Vân lại vang lên trong đầu Trần Tình: “Có hai người đang tới, một kẻ trong đó cũng rất lợi hại, ngươi cẩn thận một chút.”

Trần Tình định tiếp tục tiến lên bỗng nhiên khựng lại, thầm mắng một tiếng.

“Ta bây rời rời khỏi còn kịp không?” Hắn hỏi.

Phượng Tâm Vân thở dài nói: “Không kịp nữa rồi!”

Quả nhiên, một tiếng cười vang vọng từ phía xa truyền đến, rất nhanh Trần Tình liền nhìn thấy một nam tử mặc áo bào xanh chạy đến, trong tay còn ôm theo một nữ tử đang bất tỉnh.

“Ninh sư huynh, ta không đến trễ chứ?”