Nhất Kiếm Trảm Thương Khung

Chương 17: Khổ Chiến



Tiếng cười của Vân Phi vang vọng khắp khu rừng. Hắn chậm rãi bước ra từ sau gốc cây đại thụ, y phục đen sẫm, tay cầm trường kiếm, khóe môi nhếch lên mang theo vẻ ngạo nghễ. Phía sau còn mang theo năm tên tùy tùng lực lưỡng, tu vi đều là Luyện Khí tầng sáu.

“Ha ha, Trần Tình, ngươi tưởng bọn hắn thật lòng muốn cùng ngươi đi săn thú à? Chỉ là mồi dẫn thôi. Ngươi cũng quá tin người rồi.”

Tên đại hán cùng thư sinh gầy yếu kia vội vàng tiến lại khom người với Vân Phi. “Công tử!”

Vân Phi gật gật đầu tán thưởng một tiếng: “Làm không tệ!”

Trần Tình nhìn đội hình của đối phương, cũng không cảm thấy sợ hãi mà cười nói: “Ngươi nghĩ ta không phát hiện ra âm mưu quỷ kế của ngươi hay sao? Ta theo bọn họ tới đây cũng chỉ muốn gặp ngươi mà thôi. Dù sao ở trong trấn ra tay cũng không tiện.”

Vân Phi hừ lạnh, ánh mắt lóe tia dữ tợn. “Sắp chết tới nơi còn mạnh miệng, người đâu bắt hắn lại cho ta, nhớ giữ lại mạng chó của hắn, ta có việc cần dùng.”

Hắn vừa dứt lời, năm tên tùy tùng phía sau cùng tên đại hán và thư sinh kia liền tiến lên bao vây Trần Tình vào giữa, ánh mắt hung thần ác sát nhìn chằm chằm Trần Tình.

Phượng Tâm Vân truyền âm vào trong đầu hắn, giọng có chút lo lắng: Này! Ngươi đối phó bọn hắn được chứ, có cần ta giúp một tay không?”

“Tạm thời không cần, mấy tên lâu la này ta đối phó được, ta sợ hắn còn có hậu chiêu phía sau, ngươi để ý giúp ta một chút.” Hắn mặc dù vừa trải qua một trận chiến với con Hắc Vân Báo kia, tuy có bị thương một chút nhưng chỉ là ngoài da, linh lực tiêu hao cũng không nhiều, phần lớn là dựa vào sức mạnh thể chất mà chiến đấu.

“Được!” Phượng Tâm Vân gật đầu, âm thầm cảnh giác xung quanh.

Trần Tình siết chặt chuôi kiếm, ánh mắt sắc bén đảo qua bảy kẻ đang bao vây mình.

“Muốn bắt ta? Vậy xem các ngươi có đủ bản lĩnh hay không!” Trần Tình nói xong liền vung lên thanh kiếm trong tay, linh lực vận chuyển toàn thân, phóng nhanh về một tên đứng gần hắn nhất.

Tên tùy tùng không ngờ Trần Tình lại chọn hắn ra tay trước, hắn nổi giận gầm lên, cũng chém ra một đao nghênh chiến.

Keng!

Âm thanh kim loại va chạm chói tai vang lên. Lực đạo từ kiếm của Trần Tình mạnh đến mức khiến tên tùy tùng lảo đảo, trường đao tuột khỏi tay, hổ khẩu tê dại, lùi về phía sau hơn chục bước.

Bức lui tên đầu tiên xong, Trần Tình liếc sang bên trái thấy một tên đang lao tới, hắn xoay người, một cước tung ra, nhanh đến mức tên kia không kịp đón đỡ.

Tên tùy tùng kia bị đá văng, tiếng xương gãy vang lên, ngã lăn ra đất, ôm ngực quằn quại.

Thấy tình hình không ổn, ba tên tùy tùng còn lại, cùng với đại hán và thư sinh kia lập tức cùng nhau xông lên tạo thành một vòng vây khép kín, mỗi tên đều thủ binh khí trong tay, tìm kẽ hở để cùng lúc ra đòn.

Trần Tình ổn định thân hình tiếp tục nhắm vào tên đại hán kia đánh tới, dù gì khi nãy tên đại hán kia cũng khổ chiến một trận với con Hắc Vân Báo kia, bị thương không nhẹ, chiến lực không còn lại bao nhiêu.

Đại hán hoảng hốt, hắn lúc nãy đã chứng kiến được thực lực của Trần Tình, không dám ham chiến, nhanh chóng lùi về phía sau né tránh nhưng đã muộn.

“Phập!”

Một cánh tay bay lên, tên đại hán hét thảm một tiếng, té trên đất rên rỉ.

Trần Tình định tiến lên kết liễu luôn hắn thì bị ba đạo công kích đánh tới, hắn đành phải lui về phía sau tránh đi.

Đột nhiên, một cảm giác lạnh lẽo lan khắp toàn thân, một mũi thương sắc nhọn từ phía sau đâm tới, nhắm thẳng vào phía sau lưng hắn.

“Tránh sang bên phải! Nhanh!” Tiếng hô gấp gáp của Phượng Tâm Vân vang lên trong đầu.

Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Trần Tình không kịp nghĩ nhiều, bộc phát toàn bộ linh lực dồn vào đôi chân, nghe theo lời tiểu nha đầu nhanh chóng nhúng người lách qua một bên nhưng vẫn chậm.

Phập!

Mũi thương đâm thẳng vào vai trái hắn, nhưng chỉ xuyên qua phân nửa. Máu tươi bắn ra nhuộm đỏ cả lưng áo.

Trần Tình đau đến nhăn mặt, cố gắng tách ra mũi thương, quay về phía sau bổ ra một kiếm.

Xoẹt!

Tên thư sinh bị một kiếm chém ngang ngực, hét thảm bay ra ngoài, hắn không ngờ thân thể Trần Tình biến thái như vậy bị một kích đâm lén toàn lực của hắn lại chẳng hề hấn gì, còn bị phản kích ngược.

Hắn nào biết thể chất Trần Tình là Thánh Thể còn được thần quyết rèn luyện qua, da thịt, cơ bắp được cường hóa, cứng cáp, mạnh mẽ hơn người thường gấp nhiều lần.

“Nguy hiểm thật!” Trần Tình lau đi mồ hôi trên trán, ánh mắt sắc bén nhìn về bốn tên tùy tùng còn lại, khiến bọn hắn có chút chần chừ.

“Cẩn thận một chút, đừng chủ quan, dù sao ngươi cũng kém hơn bọn hắn một cảnh giới, còn lấy ít địch nhiều, nếu cảm thấy không ổn cứ nói, ta sẽ giúp ngươi một tay!” Phượng Tâm Vân nhắc nhở.

“Ta biết rồi!” Trần Tình gật đầu, hắn lúc này chưa tính nhờ tiểu nha đầu trợ giúp, khó khăn lắm mới có cơ hội tuyệt hảo như vậy rèn luyện kinh nghiệm chiến đấu, hắn không thể bỏ lỡ được.

Vân Phi đứng bên ngoài quan sát, sắc mặt dần lạnh đi, hắn không tài nào hiểu nổi một tên Luyện Khí tầng năm lại có chiến lực kinh khủng như vậy.

“Chờ chút! Luyện khí tầng năm? Chẳng phải vài ngày trước chỉ mới tầng bốn hay sao? Làm sao có thể tăng tu vi nhanh chóng như vậy được? Chẳng lẽ lúc trước đấu với mình hắn áp chế tu vi? Chắc chắn là như vậy rồi!” Vân Phi không tài nào giải thích nổi chỉ có thể phỏng đoán như vậy! Hắn nào biết Trần Tình có Thánh Thể còn có Thánh Pháp cơ chứ!

“Các ngươi đứng đực ra đó làm gì, còn không mau bắt hắn lại.” Hắn nhìn hai bên đang đứng nhìn nhau không động thủ, tức giận hét lớn một tiếng.

Lên!

Một tên tùy tùng dẫn đầu xông tới, trường đao trong tay chém ra nhưng Trần Tình đã né được, hắn nhanh chóng lách qua bên phải tên tùy tùng kia chém ra một kiếm.

Tên tùy tùng không kịp né tránh, cánh tay bị kiếm chém trúng. Máu tươi bắn ra, hắn đau đớn kêu lên một tiếng, trường đao trên tay rơi xuống đất.

Ba tên còn lại lúc này cũng đã vọt tới, cùng lúc công kích khoá mọi đường lui của Trần Tình.

Trần Tình ánh mắt lóe lên, nhanh chóng tung ra một cước vào tên tùy tùng khi nãy, đá hắn về ba tên đang công kích tới, mượn hắn làm bia để lùi lại.

Aaa!

Tiếng hét thảm vang lên, tên đó bị đồng bọn không kịp thu tay chém trúng, thân thể bị chém đứt lìa, chết ngay tại chỗ.

Trần Tình lui ra phía xa, hắn lúc này cũng có chút thở dốc, liên tục chiến đấu đấu cường độ cao như vậy dù thân thể hắn có biến thái đi nữa cũng không chịu nổi.

Ba tên kia lấy lại tinh thần liền lập tức đuổi theo.

“Cứ như vậy không ổn, phải kết thúc nhanh thôi!”

Trần Tình làm ra quyết định, nhúng người nhảy lên, hai tay nắm chặt thanh kiếm, linh lực tinh khiết vận chuyển, toàn lực bổ xuống một tên ở giữa đang lao tới.

Keng!

Trường đao của tên kia bị chém đến vỡ nát, mảnh vụn bắn ra cắm sâu vào trong ngực, hắn phun ra một ngụm máu lớn, bay ra ngoài nằm bất động. Cùng lúc đó, hai ánh đao lóe lên chém thẳng vào người Trần Tình.

Hắn đang ở trên không không thể làm gì khác, chỉ có thể cố gắng tránh đi chỗ hiểm.

Xoẹt! Xoẹt!

Tia máu bắn ra, bên hông và đùi hắn đều bị trúng một đao, vết thương không sâu lắm nhưng cũng làm hắn đau đến nhăn mặt.

Hai tên tùy tùng kia mừng rỡ, đánh nãy giờ cuối cùng cũng có thể chém trúng. Nhưng một màn kế tiếp diễn ra khiến bọn chúng chết lặng.

Trần Tình đạp một chân xuống đất, cả người khụy xuống, hắn vặn eo, trường kiếm trong tay vẽ ngang một vòng cung chết chóc về phía sau.

Phốc! Phốc!

Hai tên tùy tùng không thể tin nhìn xuống ngang hông mình, một vết cắt dài muốn chia bọn hắn ra làm đôi, máu tươi cuồng phún, ánh mắt trợn tròn không thể tin kèm theo sợ hãi, cả hai cùng ngã ra phía sau trút hơi thở cuối cùng.

Trần Tình thở ra một hơi, chống kiếm đứng lên, ánh mắt lạnh băng nhìn về Vân Phi đang đứng phía xa.

Lúc này, sắc mặt Vân Phi đã trắng bệch không còn chút máu, nhìn đám thuộc hạ mình mang theo kẻ thì chết kẻ thì bị thương, mà tất cả chỉ là một tên Luyện Khí tầng năm làm ra.

"Không... không thể nào!" Hắn lẩm bẩm, giọng khàn đặc, giống như có ai đó bóp nghẹt cổ họng hắn. Mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm lưng áo.

Vân Phi điên cuồng cố gắng tìm kiếm một lời giải thích hợp lý cho màn trình diễn giết chóc phi lý này. Lẽ nào hắn đã đạt đến tầng bảy? Chỉ giả heo ăn thịt hổ?

Hắn nhìn vào đôi mắt lạnh băng của Trần Tình đang hướng về phía mình, cảm giác như một con thú săn mồi đang nhìn con mồi đã nằm trong tầm ngắm.

Sự kiêu ngạo ban đầu của Vân Phi đã sụp đổ hoàn toàn. Cái vẻ ngạo nghễ, nhếch môi khi bước ra khỏi gốc cây đại thụ giờ đã tan biến.

"Trần Tình! Ngươi... ngươi dám giết người của ta? Ngươi có biết ta là ai hay không? Ngươi… ngươi đừng qua đây...!" Vân Phi lắp bắp, cố gắng giữ lại chút uy thế cuối cùng, nhưng vẫn không kìm nén được sợ hãi, thân hình run rẩy lùi về phía sau.

Trần Tình không nói một lời, chỉ chậm rãi nhấc kiếm lên, từng bước, từng bước tiến về phía hắn. Khoảnh khắc đó, Vân Phi cảm thấy thời gian như ngưng đọng, cái chết đang đến gần trong gang tấc.