Dương Sĩ Liên kéo Trần Tình đến một Tửu Lâu ở phía Tây Trấn Vân Thủy. Đây là sản nghiệp của An gia, nổi tiếng với các loại món ngon cũng không thua kém gì Thanh Sương Các.
Trần Tình cùng Dương Sĩ Liên chè chén no say, nói hết những chuyện trên trời dưới đất đến đêm khuya mới kết thúc.
Lúc trở về, Trần Tình còn gói theo một túi to đồ ăn ấm nóng, khiến Dương Sĩ Liên cười ha hả, trêu chọc không thôi: "Nhìn bộ dạng của huynh kìa, đã chén no say rồi còn không quên 'vơ vét' cả tửu lầu! Chắc chắn đây là lần đầu tiên được ăn ngon đúng không?”
Trần Tình chỉ cười ha hả, lắc đầu, cũng không giải thích. Hắn đem đống đồ ăn này về là để cho tiểu nha đầu lót bụng, cả ngày nay nàng vẫn chưa ăn gì.
Về đến Thanh Sương Các, Phượng Tâm Vân nhảy ra khỏi cánh tay Trần Tình. Nàng hít một hơi thật sâu mùi thức ăn, đôi mắt sáng rực, nước miếng đã tràn ra đến khóe miệng.
“Coi như tiểu tử ngươi có lương tâm!” Nàng vừa ăn ngấu nghiến vừa cười vui vẻ, đúng là chỉ có đồ ăn ngon mới khiến tiểu nha đầu này vui đến vậy.
Trần Tình chỉ ngồi nói chuyện với nàng vài câu, mí mắt đã díu lại, lập tức gục xuống bàn ngủ đi, hắn thật sự đã quá say rồi.
Phượng Tâm Vân cũng mặc kệ hắn, nhanh chóng càn quét hết đống đồ ăn hắn mang về, sau đó mới kéo mạnh Trần Tình trở lại giường cho hắn thoải mái nằm ngủ.
Sáng hôm sau.
“Này, dậy đi, đến tham gia vòng thứ hai kìa, sắp trễ giờ rồi.”
Một bàn tay nhỏ bé liên tục lay cánh tay Trần Tình. Hắn lờ mờ mở mắt, khó khăn lắm mới nhìn rõ tiểu nha đầu đang ngồi ở bên cạnh gọi mình. Hắn khẽ mỉm cười, chậm rãi đưa tay vỗ nhẹ lên đầu nàng.
“Trời chỉ vừa mới sáng, ngươi gấp như vậy làm gì?”
Hắn lật người, ngồi dậy trên giường, vươn vai một cái thật dài, cơ bắp giãn ra; cảm giác toàn thân đều nhẹ nhõm hơn nhiều sau giấc ngủ sâu.
“Còn không phải lo lắng ngươi không dậy kịp, bỏ lỡ cơ hội tiến vào Vân Ẩn Cốc?” Phượng Tâm Vân bĩu môi, hai tay chống nạnh ra vẻ trách móc.
Trần Tình biết tiểu nha đầu lo lắng cho mình, hắn phì cười, đưa tay nhéo nhẹ lên đôi má phấn nộn kia.
“Được rồi, chẳng phải ta đã dậy rồi sao, đừng nhăn nhó nữa. Đi thôi, cùng ta đến quảng trường nào.”
Trần Tình nhanh chóng bước xuống giường, tắm rửa một chút, sau đó thay một bộ y phục sạch sẽ rồi sải bước nhanh ra khỏi Thanh Sương Các.
Trên đường phố, chuyện Trần Tình có được Thiên Linh Căn vẫn chưa hạ nhiệt. Khắp nơi đều bàn tán xôn xao về vấn đề này. Có người còn thổi phồng đến mức ví hắn như là thần tiên giáng lâm, khiến Trần Tình nghe xong chỉ biết cười khổ.
Hắn lững thững bước đi, rất nhanh đã đến quảng trường của Vân Phủ.
Mặc dù vẫn còn sớm nhưng quảng trường đã tấp nập người. Những người qua được vòng kiểm tra linh căn hôm qua đều tập trung lại, mang theo sự háo hức và cả sự lo lắng.
Dương Sĩ Liên đã đứng chờ sẵn ở một góc, thấy Trần Tình đến, hắn vội vã vẫy tay gọi: “Trần huynh đệ, mau lại đây!”
Trần Tình có hơi bất ngờ, cái tên này hôm qua uống còn nhiều hơn hắn, không ngờ hôm nay lại sinh long hoạt hổ như vậy.
Trần Tình sải bước tiến lại gần, mỉm cười nói: “Dương huynh, đến sớm thật nha.”
Dương Sĩ Liên gãi gãi đầu, vẻ mặt hơi nhăn nhó: “Aizz đêm hôm qua ta say muốn cắm đầu, bị lão cha ta mắng cho một trận, rồi không biết lão đã cho ta uống thứ gì, cơn say lại tỉnh đi phân nửa, sáng hôm nay mới có thể tỉnh táo đến đây.”
Trần Tình nghe xong, ánh mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, hắn tươi cười vỗ nhẹ vai Dương Sĩ Liên: “Hoá ra là vậy, xem ra Dương Lão Bản rất quan tâm đến huynh nha!”
Dương Sĩ Liên ưỡn ngực, vẻ mặt tự hào: “Tất nhiên rồi! Ngoài lão cha ta ra, đại tỷ cũng rất thương ta, đáng tiếc đã mấy năm rồi ta chưa từng gặp lại nàng, hoài niệm a!”
Trần Tình khẽ nhướng mày: “Huynh còn có đại tỷ?”
Dương Sĩ Liên gật đầu lia lịa: “Đúng vậy! Đại tỷ ta rất lợi hại đó nha, còn vô cùng xinh đẹp! Bảo đảm Trần huynh đệ vừa gặp sẽ chết mê chết mệt cho xem!”
Trần Tình bật cười thành tiếng, lắc đầu: “Haha, nghe huynh nói như vậy, ta cũng muốn chiêm ngưỡng một chút đại tỷ của huynh trông như thế nào!”
Dương Sĩ Liên đưa tay khoác vai Trần Tình, giọng điệu bí hiểm: “Đợi có cơ hội ta sẽ giới thiệu với huynh, bây giờ sư tỷ ta đang là đệ tử nội môn ở Thanh Linh Môn, cũng là một trong Ngũ Đại Tông Môn sánh ngang với Vân Ẩn Cốc này.”
Trần Tình vẻ mặt sửng sốt: “Lợi hại như vậy?”
Dương Sĩ Liên cười hớn hở: “Chứ sao nữa! Đại tỷ của Dương Sĩ Liên ta sao có thể tầm thường!”
Trần Tình khẽ lắc đầu, bệnh tự luyến của tên này cũng không thua kém tiểu nha đầu là bao.
Ánh dương cũng đã treo cao, cả quảng trường lúc này đã chật ních người, ai nấy đều chờ đợi vòng tuyển chọn tiếp theo diễn ra.
Tiếng chuông lớn đột ngột vang lên, mọi người xung quanh cũng tạm gác lại trò chuyện, cùng nhau ngước nhìn về phía đài cao.
Trên đài cao, vài tên đệ tử của Vân Ẩn Cốc cũng đã đi tới, người dẫn đầu vẫn là Chu Vinh.
Hắn bước lên một bước, ánh mắt sắc lạnh lướt qua đám đông, cất cao giọng nói: “Xin mời năm trăm tám mươi hai người ngày hôm qua đã thông qua vòng kiểm tra linh căn bước ra.”
Tiếng nói vừa dứt, đám người phía dưới bắt đầu xôn xao, rất nhanh đã tập hợp đủ năm trăm tám mươi hai người đứng ở giữa quảng trường.
Chu Vinh nhìn qua một vòng, hài lòng gật đầu, ra hiệu: “Xin mời các vị lấy ra thẻ trúc báo danh cho đệ tử Vân Ẩn Cốc chúng ta kiểm tra để tránh việc gian lận.”
Mọi người nghe lệnh, lập tức lấy ra thẻ trúc đã nhận lấy trong lúc báo danh.
Trần Tình cũng lấy thẻ trúc ra cầm trong tay, may mắn lúc sáng hắn thay y phục nhưng không bỏ lại. Nhìn chiếc thẻ bình thường không có gì đặc biệt hắn nghi hoặc quay sang bên cạnh hỏi Dương Sĩ Liên.
“Dương huynh, cái thẻ này làm sao có thể phân biệt được người hôm qua đã thông qua chứ?”
Dương Sĩ Liên nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Trần Tình, cười bí hiểm: “Trần huynh đệ đây không biết sao? Đừng nhìn cái thẻ này như một miếng gỗ vô dụng, thật ra nó là một Khí Cụ của Vân Ẩn Cốc đấy! Khi người nào đó cầm vào nó có thể lưu giữ Khí Tức của người đó trong vòng ba ngày, nếu người đó chết đi hoặc có người khác cầm vào thì nó sẽ tự hủy. Huynh nghĩ nếu không có thẻ trúc này, Vân Ẩn Cốc dám để chúng ta tự do đi lại sau khi vượt qua vòng đầu tiên hay sao?”
Trần Tình nghe Dương Sĩ Liên giải thích, hắn cúi đầu nhìn miếng thẻ gỗ trong tay mình thêm lần nữa, ánh mắt lộ vẻ ngạc nhiên, âm thầm thán phục thủ đoạn của Vân Ẩn Cốc.
Lúc này hai tên đệ tử Vân Ẩn Cốc đã đi xuống kiểm tra, họ di chuyển nhanh chóng giữa hàng người. Chỉ qua một lúc họ đã bắt hơn hai mươi người không có thẻ trúc đuổi ra ngoài, bất chấp bất cứ lí do gì.
Rất nhanh đám người chỉ còn lại năm trăm năm mươi sáu người.
Chu Vinh nhìn đám người thông qua dần ổn định lại. Hắn phất tay áo một cái, lập tức có hai tên đệ tử Vân Ẩn Cốc mang ra một cây cột đá cao ngang tầm người trưởng thành. Bề mặt cột khắc đầy phù văn uốn lượn, tản ra linh quang nhàn nhạt.
Chu Vinh chỉ tay vào cột đá, giọng trầm ổn nói:
"Mọi người đều biết, tu sĩ chúng ta tu luyện là để có sức mạnh. Nhưng cùng một cảnh giới, không phải ai cũng mạnh ngang nhau. Có người vượt cấp chiến đấu, có người lại yếu hơn cả đồng cấp. Vì vậy, để phân biệt rõ ràng, chúng ta dùng Trắc Lực Thạch Trụ này."
Hắn vỗ nhẹ lên cột đá, vang lên một tiếng "ong" trầm đục.
"Đây là Linh Khí do Luyện Khí Sư trong Cốc chế tạo chuyên dùng để kiểm tra tiến bộ của đệ tử. Chỉ cần dốc toàn lực đánh vào, nó sẽ hiện ra con số biểu thị sức mạnh của các vị. Nếu đạt yêu cầu, sẽ được vào vòng tiếp theo.”
Hắn dừng một chút, ánh mắt sắc bén lướt qua đám đông, nhấn mạnh: “Yên tâm, Trắc Lực Thạch Trụ này sẽ tự động điều chỉnh ngưỡng sức mạnh yêu cầu dựa theo Cảnh Giới mà các vị đang thể hiện. Nói cách khác, khi một người Luyện Khí tầng bốn đánh vào, Cột đá sẽ đặt ra tiêu chuẩn cho Luyện Khí tầng bốn; khi một người tầng năm đánh vào, nó sẽ đặt ra tiêu chuẩn cho Luyện Khí tầng năm, các tầng khác cũng tương tự như vậy.”
“Điểm số yêu cầu chung của vòng này chính là năm nghìn năm trăm điểm!”
“Năm nghìn năm trăm điểm này không phải là lực đánh vật lý tuyệt đối, mà là một đơn vị quy đổi tượng trưng cho mức độ vượt trội so với tiêu chuẩn của đồng cấp. Bất kể các vị ở Cảnh Giới nào, chỉ cần Cột đá quy đổi kết quả của các vị thành năm nghìn năm trăm điểm, các vị sẽ được chọn. Nếu ai không đạt được con số yêu cầu sẽ bị loại. Mọi người không còn thắc mắc gì chứ?”
Không thấy ai đáp lời, Chu Vinh gật đầu: “Tốt, vòng khảo hạch tiếp theo chính thức bắt đầu!”
Một thiếu niên xung phong bước lên là tu sĩ Luyện Khí tầng năm.
Hắn hít sâu một hơi, vận tất cả linh lực vào nắm đấm, tung quyền đánh vào cột đá.
ẦM!
Cột đá rung mạnh, con số hiện lên: Bốn nghìn chín trăm điểm.
Thiếu niên trợn tròn mắt, không tin nổi thốt lên. "Không thể nào! Cho ta thử lại!"
Chưa kịp nói hết, một đệ tử Vân Ẩn Cốc đã tiến lên, lạnh lùng đẩy hắn ra. "Quy tắc chỉ được thử một lần. Lui xuống!"
Không khí bỗng trầm xuống.
Người kế tiếp tiến lên, cũng chẳng khá hơn, tu vi tầng bốn chỉ đánh ra bốn nghìn tám trăm điểm.
Liên tục mười người, tất cả đều lắc đầu thất vọng, không ai có thể vượt qua.
Bên dưới có tiếng xì xào: "Tại sao điểm toàn thấp thế nhỉ? Chẳng lẽ cây cột kia có vấn đề hay sao?"
"Đừng nói bậy, muốn chết à, đó là Linh Khí của Vân Ẩn Cốc đấy!”
Trần Tình nhìn cảnh này cũng cảm thấy bất ngờ trước độ khó của vòng này, mặc dù nghe con số năm nghìn năm trăm điểm này có vẻ đơn giản, nhưng để đạt được thì không đơn giản chút nào.
Những người khác tiếp tục tiến lên, cuối cùng cũng có người thành công vượt qua với năm nghìn sáu trăm điểm, gỡ bỏ nghi ngờ của mọi người.
“Nhìn kìa Đỗ Nhật Hào lên đài rồi!”
“Không biết Đỗ thiếu đánh được bao nhiêu điểm đây?”
“Ta nghĩ ít gì cũng được sáu nghìn điểm.”
Hắn sải bước đến trước Trắc Lực Thạch Trụ, thậm chí còn không thèm hít thở sâu hay vận khí quá lâu. Đỗ Nhật Hào chỉ khẽ nhếch môi, ánh mắt kiêu ngạo, dường như coi thường bài kiểm tra này.
Hắn dồn Linh lực vào nắm tay một cách nhanh chóng và gọn gàng, rồi tung ra một cú đấm mạnh mẽ, không chút do dự!
ẦM!!
Âm thanh vang lên lần này lớn hơn hẳn những người trước, cột đá rung chuyển mạnh mẽ, Linh quang nhấp nháy liên tục.
Con số hiển thị lên nhanh chóng: Sáu nghìn hai trăm điểm.
Đỗ Nhật Hào vẫn bình thản đứng đấy, xem như việc mình đánh ra sáu nghìn hai trăm điểm này là điều hiển nhiên.
“Hừ có gì hay ho đâu chứ, đợi đến lượt ta sẽ làm cho hắn bẽ mặt.” Dương Sĩ Liên bĩu môi nói.
“Này! Huynh có được không đấy, đừng để đến lúc đó bị hắn cười ngược lại.” Trần Tình nhìn thái độ của Dương Sĩ Liên, cười trêu chọc.
Dương Sĩ Liên vỗ ngực đánh ‘bộp’ một tiếng, vẻ mặt tự tin: “Trần huynh đệ tin tưởng vào ta! Mặc dù ta đây hơi hoàn khố một chút nhưng chiến lực cũng không tệ đâu.”
Rất nhanh, hơn hai trăm người đã bước lên kiểm tra nhưng chỉ có hai ba chục người thông qua.
Tỷ lệ đào thải cao đến kinh người. Quảng trường vốn đông đúc giờ đây đã vơi đi đáng kể. Cứ mỗi lần một con số dưới năm nghìn năm trăm điểm hiện lên, tiếng thở dài và thất vọng lại vang vọng.
Chu Vinh, dường như cũng cảm thấy nhàm chán với những kết quả tầm thường, hắn nhìn xuống, ánh mắt có phần thiếu kiên nhẫn hơn. Hắn không hiểu tại sao lại phải đến nơi khỉ ho cò gáy này tuyển chọn, bình thường Vân Ẩn Cốc nếu muốn tuyển đệ tử sẽ đến các thành thị lớn, hoặc ít nhất là những thị trấn có quy mô lớn hơn, nhân khẩu vài vạn chẳng hạn chứ không phải Trấn Vân Thủy nhỏ bé này.
Cuối cùng cũng đến lượt Dương Sĩ Liên bước lên, tu vi tầng sáu hoàn toàn bộc phát, hắn hét lên, đấm ra một đấm khiến cột đá rung lắc không ngừng.
Sáu nghìn năm ba trăm điểm, con số cao nhất từ lúc bắt đầu đến giờ.
Hắn cười lên ha hả một tiếng lớn, vẻ mặt vừa đắc ý vừa nhẹ nhõm. Hắn nhanh chóng thu hồi Linh lực, bước xuống đài trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người. Khi đi ngang qua Đỗ Nhật Hào còn hất cằm kiêu ngạo một cái.
Trần Tình nhìn thấy màn thể hiện của Dương Sĩ Liên cũng vui thay cho hắn.
Tới lượt Trần Tình bước lên mọi ánh mắt đều đổ dồn về.
Người duy nhất mang Thiên Linh Căn trong lần khảo hạch này.
Ánh mắt Chu Vinh cũng loé lên vẻ hứng thú, hắn muốn nhìn xem chiến lực của một kẻ mang Thiên Linh Căn sẽ như thế nào.
Trần Tình chậm rãi bước lên trong đầu lại vang lên tiếng cười nói của Phượng Tâm Vân.
“Xú tiểu tử, nếu ngươi đánh được trên bảy nghìn điểm ta sẽ phá lệ dạy ngươi một môn Vũ Kỹ siêu lợi hại, như thế nào?”
Trần Tình ánh mắt sáng rực lên, toàn thân chấn động. Vũ Kỹ sao? Còn là Vũ kỹ mà tiểu nha đầu lợi hại này truyền cho. Hắn khẽ liếm môi, nở một nụ cười khó hiểu, thầm chấp nhận lời giao kèo béo bở này.
Trần Tình dừng lại ngay trước Trắc Lực Thạch Trụ, hắn hít một hơi thật sâu, dồn toàn bộ Linh lực cùng sức mạnh thể chất vào nắm đấm phải. Lần này, hắn không hề giữ lại chút nào, dốc cạn sức lực tung ra cú đấm xem như là mạnh nhất đến giờ.
ẦM!!!!
Một tiếng nổ lớn vang lên, Trắc Linh Thạch Trụ rung lắc dữ dội. Linh quang trên cột bỗng tắt lịm trong một khoảnh khắc ngắn, rồi bùng lên mạnh mẽ.
Toàn bộ quảng trường nín thở, chỉ còn lại tiếng tim đập dồn dập trong lồng ngực.
Con số màu vàng kim sáng rực, chói lóa, chậm rãi hiện lên.
Năm nghìn…. Sáu nghìn…. Bảy nghìn… Con số vẫn tiếp tục gia tăng mãi đến tám nghìn mới dừng lại.
Tám nghìn điểm.
Lúc này, không khí chung quanh bỗng im lặng đến đáng sợ, ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy. Tất cả mọi người, từ đệ tử Vân Ẩn Cốc đến Đỗ Nhật Hào, đều cứng đờ tại chỗ, không dám tin vào mắt mình.