Chu Vinh nhìn con số sáng rực trên Trắc Linh Thạch Trụ, đôi mắt trợn tròn, không kìm được bật thốt lên:
“Không thể nào!”
Hắn vội vàng bước tới gần. Tay nhẹ nhàng lướt qua từng đường phù văn trên thạch trụ, kiểm tra kỹ lưỡng. Linh khí vẫn lưu chuyển ổn định, không chút dao động hay sai lệch nào. Hắn hít sâu một hơi, quay sang nhìn Trần Tình, ánh mắt không giấu nổi sự kinh ngạc xen lẫn kính nể.
Phải biết rằng, để đạt được tám nghìn điểm này tuyệt đối không đơn giản. Càng về sau, mỗi điểm số muốn tăng lên đều rất khó. Bản thân Chu Vinh, nếu dốc toàn lực, dùng hết mọi thủ đoạn, cũng chỉ có thể đạt bảy nghìn ba trăm điểm mà thôi.
Việc này chứng tỏ Trần Tình sở hữu chiến lực vô địch đồng cấp, thậm chí có thể vượt cấp khiêu chiến, điều mà chỉ những đệ tử thân truyền kiệt xuất của Vân Ẩn Cốc mới làm được!
Nói cách khác, Trần Tình vừa mới đột phá Luyện Khí tầng sáu, đã đủ sức đánh ngang cơ với Luyện Khí tầng bảy, thậm chí có thể miểu sát đối phương chỉ trong vài chiêu.
Nếu Chu Vinh biết rằng, khi còn Luyện Khí tầng năm, Trần Tình đã từng một mình vượt cấp chém giết bảy tên Luyện Khí tầng sáu như cắt cỏ, e rằng hắn sẽ không thất thố đến vậy.
Tiếng hét kinh ngạc của Chu Vinh khiến toàn trường bừng tỉnh khỏi cơn sững sờ. Từng tiếng hít khí lạnh vang lên liên tiếp, có người còn không tin vào mắt mình, liên tục dụi mắt mấy lần xem có nhìn nhầm không. Nhưng sự thật vẫn là sự thật, con số tám nghìn vẫn hiện rõ mồn một trên thạch trụ.
Ngay cả Trần Tình cũng há hốc mồm, vẻ mặt ngây ngốc đến mức buồn cười. Hắn vốn chỉ định đánh tầm bảy nghìn một trăm, bảy nghìn hai là cùng, đủ để vượt qua cái ngưỡng mà tiểu nha đầu đặt ra, ai ngờ lại “máu chó” thế này, một phát quất luôn lên tận tám nghìn!
Nhìn bộ dạng “kinh ngạc” quá mức nhập tâm của Trần Tình, khóe miệng Chu Vinh khẽ giật, trong lòng thầm khinh bỉ: Mọi người ở đây kinh ngạc thì không nói làm gì, còn ngươi đứng đây giả vờ ngây ngô cái gì nữa?
Hắn ho khan một tiếng cao giọng nói:
“Trần Tình - thông qua!”
Giọng Chu Vinh vang lên như sấm, cắt ngang không khí đang ngưng đọng.
Trần Tình giật nảy mình, lúc này mới hoàn hồn, nở nụ cười toe toét, hiếm khi vui vẻ thật sự, nhảy phốc xuống đài.
Vừa đặt chân xuống đất, một bóng người đã chắn trước mặt hắn.
Đỗ Nhật Hào.
Hắn ngẩng cao đầu, ánh mắt sắc lạnh đầy kiêu ngạo và chiến ý ngút trời nhìn thẳng vào Trần Tình, giọng nói vang vọng cả quảng trường:
“Trần Tình! Ta, Đỗ Nhật Hào, tại đây chính thức khiêu chiến ngươi!”
Trần Tình liếc nhìn tên này từ đầu đến chân, khóe mắt co giật, chỉ phun ra hai từ ngắn gọn:
“Có bệnh.”
Nói xong, hắn lách người một cái, nhẹ nhàng như gió thoảng, bước qua Đỗ Nhật Hào, tiếp tục nghênh ngang rời đi, để lại sau lưng một Đỗ Nhật Hào mặt đỏ tía tai, nắm chặt tay đến mức nổi đầy gân xanh.
Dương Sĩ Liên đứng một bên nhìn cảnh Đỗ Nhật Hào bị Trần Tình phớt lờ, khóe miệng giật giật, cuối cùng không nhịn nổi mà bật cười ha hả, vai run lên bần bật. Hắn chưa từng thấy tên kiêu ngạo này có bộ dạng như vậy bao giờ. Nhìn đúng là sảng khoái vô cùng!
Khi Trần Tình bước tới, Dương Sĩ Liên vội lấy lại vẻ nghiêm túc, cố nén cười đến mức mặt đỏ bừng, giơ ngón tay cái lên thật cao:
“Trần huynh đệ, đỉnh! Đỉnh thật sự! Đúng là giúp ta được mở mang tầm mắt!”
Trần Tình chỉ cười cười, khiêm tốn phất tay:
“May mắn thôi, may mắn thôi.”
Nhờ màn trình diễn quá mức kinh diễm của Trần Tình, những người còn lại không hề nản lòng, ngược lại còn bị kích thích mạnh mẽ. Ai nấy đều nghiến răng, vận hết mười thành công lực, dốc hết sức “bú sữa mẹ” mà oanh kích Trắc Linh Thạch Trụ.
Kết quả khiến người ta líu lưỡi, tỷ lệ thông qua tăng lên một cách khó tin.
Người cuối cùng cũng hoàn tất kiểm tra. Tổng cộng chỉ còn lại tám mươi tám người vượt qua vòng này.
Chu Vinh lại bước ra giữa quảng trường, ánh mắt quét qua đám người còn lại, giọng nói vang vọng như chuông lớn:
“Chúc mừng tám mươi tám vị đã chính thức vượt qua vòng thứ hai! Tiếp theo sẽ là vòng thứ ba - cũng là vòng cuối cùng để tiến vào Vân Ẩn Cốc!”
Nói xong, hắn bước xuống đứng giữa quảng trường, trong tay cầm lấy một cái trận bàn bằng ngọc màu xanh thẫm, khắc đầy phù văn phức tạp.
Hắn cẩn thận khảm tám viên đá trắng noãn cỡ ngón tay cái vào rãnh xung quanh trận bàn. Chỉ trong tích tắc, linh quang bùng lên chói mắt, một đồ án trận pháp khổng lồ chậm rãi hiện lên giữa không trung, tỏa ra áp lực khiến người ta không dám thở mạnh.
Trần Tình nhìn tám viên đá phát sáng rực rỡ kia, ánh mắt lộ rõ vẻ hiếu kỳ nồng đậm, nếu không phải ở đây có quá nhiều người đứng cạnh, hắn đã lên tiếng hỏi tiểu nha đầu rồi.
Dương Sĩ Liên đứng cạnh quan sát thấy biểu hiện của Trần Tình, dường như đã đoán được một hai, liền cười híp mắt nói:
“Trần huynh đệ đang tò mò mấy viên đá đó là gì đúng không?”
Trần Tình không quanh co, gật đầu thẳng thắn:
“Ừm. Ta có thể cảm nhận rõ năng lượng trong những viên đá ấy tinh khiết đến mức kinh người. Thậm chí thân thể ta còn vô thức dâng lên cảm giác thèm muốn được hấp thu chúng.”
Dương Sĩ Liên hạ giọng, vẻ mặt thần bí nói:
“Đây chính là linh thạch!”
“Linh thạch?” Trần Tình khẽ lặp lại.
“Đúng vậy! Ở cái trấn nhỏ của chúng ta thì linh thạch cực kỳ quý hiếm, một viên cũng đủ khiến người ta đánh nhau sống chết tranh giành. Nhưng ở các thành thị lớn hay trong tông môn, nó chính là tiền tệ chính để giao dịch. Ngoài ra còn dùng để tu luyện, bố trí trận pháp, luyện đan, luyện khí… nói tóm lại là vạn năng!”
Hắn tiếp tục giơ một ngón tay lên, nghiêm túc giảng giải:
“Linh thạch chia làm bốn cấp bậc: hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm và cực phẩm. Tám viên huynh đang thấy kia chính là hạ phẩm linh thạch, cấp thấp nhất rồi. Còn từ trung phẩm trở lên… ta cũng chỉ mới nghe nói thôi, chưa từng được tận mắt nhìn thấy lấy một lần.”
Nói đến đây, Dương Sĩ Liên không giấu nổi vẻ ao ước, thở dài một hơi:
“Nghe nói một viên trung phẩm linh thạch có thể đổi được cả trăm viên hạ phẩm, còn thượng phẩm thì… haizz, cả đời này e là không có cơ hội chạm vào.”
Trần Tình nghe xong, ánh mắt lóe lên tinh quang, trong lòng âm thầm cảm thán sự đa dạng của thế giới này.
Chu Vinh đã chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, ánh mắt nghiêm nghị quét qua đám người đang hồi hộp chờ đợi, rồi cất giọng giải thích rõ ràng:
"Đây là trận pháp đặc thù của Vân Ẩn Cốc chúng ta, được gọi là Huyễn Tâm Trận. Chỉ cần các vị bước vào vòng tròn trận pháp này, sau khi kích hoạt, tâm thần của các vị sẽ bị kéo vào một ảo cảnh huyền bí. Nhiệm vụ rất đơn giản: chỉ cần trụ vững trong đó đúng một nén nhang, các vị sẽ thông qua vòng cuối cùng.
Nhưng đừng tưởng có thể vượt qua dễ dàng, ảo cảnh bên trong sẽ thử thách ý chí và nội tâm của các vị đến mức tận cùng. Nếu bị ảo cảnh áp chế, hoặc tâm thần sụp đổ không chịu nổi, trận pháp sẽ tự động đẩy các vị ra ngoài. Thất bại sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.”
Dưới quảng trường, tiếng xôn xao lập tức lan tỏa như sóng nước, mọi người thì thầm bàn tán đầy lo lắng.
"Ảo cảnh sao? Nghe cũng không lợi hại gì mấy!"
"Ngươi đừng coi thường ảo cảnh này, ta nghe nói trong đó sẽ hiện ra những thứ mà ngươi sợ nhất, không mong muốn nhìn thấy nhất, nếu ý chí yếu kém, có khi bị ám ảnh tâm lý suốt đời không thoát ra được."
“Đáng sợ như vậy?”
Trần Tình nghe mọi người bàn tán cũng có chút hồi hộp, không biết khi bước vào trận pháp kia bên trong sẽ xuất hiện những gì.
"Được rồi! Nếu các vị đã chuẩn bị xong, tất cả cùng bước vào!" Chu Vinh hô lớn, giọng vang vọng khắp nơi.
Tám mươi tám người nhanh chóng di chuyển, tiến vào giữa đồ án trận pháp kia, đứng chen chúc nhau với vẻ mặt đầy căng thẳng.
Chu Vinh tiếp tục đưa tay ấn mạnh xuống trận bàn, truyền một dòng linh lực tinh thuần vào đó để khởi động.
Ầm!
Một tiếng nổ vang vọng, trận pháp giữa không trung đột ngột xoay tròn với tốc độ chóng mặt, tạo thành một màn hào quang rực rỡ, bao phủ toàn bộ tám mươi tám người vào trong.
"Bắt đầu!" Chu Vinh hô to lần nữa, một nén nhang đã được châm lên.
Lúc này trận pháp đã chính thức vận hành, linh quang lấp lánh như sao trời.
Lập tức, tất cả mọi người bên trong đều run lên bần bật, như bị một luồng khí lạnh thấm sâu vào tận xương tủy.
Chỉ mới qua vài hơi thở, có kẻ đã bị bắn ngược ra ngoài, ngã vật xuống đất, mồ hôi nhễ nhại ướt đẫm y phục, miệng lẩm bẩm hoảng loạn: "Không… không phải… ta không muốn chết… đừng tới gần ta!"
Đám đông xung quanh chứng kiến cảnh đó, ai nấy đều cảm thấy rợn tóc gáy, không khí quảng trường đột nhiên trở nên nặng nề hơn bao giờ hết.
Từng người một tiếp tục bị đẩy ra ngoài, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, thần trí hỗn loạn đến mức không nhận ra mình đã thoát khỏi ảo cảnh. Có kẻ còn gào thét điên cuồng, cầm binh khí chém loạn xạ lung tung, khiến quảng trường rơi vào hỗn loạn, buộc các đệ tử Vân Ẩn Cốc phải vội vàng lao tới khống chế và ổn định tình hình.
Thời gian nửa nén nhang trôi qua nhanh chóng.
Lúc này, trong trận pháp chỉ còn lại chưa tới hai mươi người đang nghiến răng cố gắng chịu đựng, mồ hôi tuôn như mưa, thân hình run rẩy nhưng vẫn kiên trì không chịu khuất phục.
Trần Tình đứng trong trận pháp, như lạc vào một không gian khác, bị nuốt chửng bởi lớp sương trắng mịt mù bao phủ tứ phía, không một bóng người, không một âm thanh.
Bỗng chốc, trước mắt hắn tối sầm lại, không gian xoay chuyển dữ dội như trời đất đảo lộn, mọi liên lạc với thế giới bên ngoài đứt đoạn, chỉ còn lại nỗi cô đơn lạnh lẽo thấm sâu vào xương tủy.
Khi không gian dần ổn định, Trần Tình mở mắt ra, khung cảnh quen thuộc đến nao lòng hiện lên rõ mồn một: một ngôi làng nhỏ bé với mái rạ lụp xụp, cây đa cổ thụ đứng sừng sững, con đường đất đỏ ngoằn ngoèo dẫn vào thôn xóm. Hắn bất giác mỉm cười, một niềm vui sướng vô cớ dâng trào trong lồng ngực, khiến hắn quên mất mình đang ở trong cuộc khảo hạch.
Bước chân hắn vội vã lao về phía cổng làng, lòng tràn đầy mong chờ được ôm ấp những gương mặt thân thương.
Nhưng rồi, bầu trời như sụp đổ xuống đầu hắn. Một cơn đau xé lòng, nhói buốt tận tim gan, trào dâng khiến đôi mắt hắn mờ đi vì nước mắt. Mùi máu tanh nồng nặc xộc lên, xác người la liệt khắp nơi, những thân xác méo mó, máu me be bét, nằm ngổn ngang trên nền đất như những món đồ chơi bị vứt bỏ. Hắn không thể tin vào mắt mình, toàn thân run rẩy dữ dội, chân mềm nhũn suýt ngã quỵ.
Những người thân quen, những hàng xóm từng cười đùa với hắn, những đứa trẻ từng níu áo hắn đòi kẹo, giờ đây nằm đó với đôi mắt vô hồn, vết thương chí mạng rạch ngang thân thể. Máu thấm đỏ cả con đường, tiếng ruồi nhặng vo ve như lời thì thầm của tử thần.
Hắn lao vội vào căn nhà tranh đơn sơ nơi gia gia hắn ở, trái tim đập thình thịch như muốn vỡ tung.
Vừa đẩy cửa bước vào, cảnh tượng kinh hoàng đập vào mắt: lão nhân gầy gò, người từng yêu thương hắn nhất giờ đây đang nằm sấp trên nền đất lạnh lẽo, thân thể cứng đờ, không còn hơi thở. Máu từ vết thương sâu hoắm trên lưng vẫn còn rỉ ra, thấm ướt cả vạt áo rách nát. Hắn lao tới, tay run run ôm chặt lấy thân hình lạnh ngắt ấy, tiếng gào thét xé cổ họng vang vọng trong căn nhà tối tăm: “Gia gia!!!!!”
Trong đầu hắn hỗn loạn như bão tố, hai mắt gằn lên tơ máu. Những ký ức ấm áp giờ đây vỡ vụn thành từng mảnh ác mộng sắc nhọn, đâm thủng trái tim hắn. Hắn ôm chặt xác ông, hét lên tuyệt vọng, chân tay tê dại như mất hết sức lực. Gió lạnh từ khe cửa táp vào mặt, mang theo hơi thở của tử vong, khiến nỗi đau càng thêm thấu xương.
“Tại sao… tại sao lại như vậy? Là ai… là ai đã làm ra chuyện tàn nhẫn này?” Hắn thất thần ngồi đó, nước mắt giờ đây đã hóa thành huyết lệ đỏ tươi, nhỏ giọt xuống khuôn mặt già nua không còn sức sống của gia gia mình. Nỗi đau như cơn sóng dữ nhấn chìm tâm trí hắn, khiến hắn chỉ biết khóc rống lên như một đứa trẻ lạc lối, trái tim tan nát không thể cứu vãn.
Hắn buông thi thể gia gia trong tay ra, cuộn mình vào trong góc phòng, lý trí đã đến bên bờ sụp đổ, hai tay hắn ôm đầu thì thầm. “Không thể nào… Đây không phải sự thật… Không phải sự thật!” Hắn lặp đi lặp lại, giọng khàn đặc, như cố níu kéo chút hy vọng mong manh giữa địa ngục trần gian này.
Bỗng nhiên, một tia thanh minh nhỏ bé, yếu ớt, nhưng sắc bén như lưỡi kiếm, chợt lóe lên giữa màn đêm tuyệt vọng trong đầu hắn.
“Đây là ảo cảnh… đúng, đây chỉ là ảo cảnh!”
Hắn hít một hơi thật sâu, chậm rãi, cố gắng hít thở đều đặn để kéo lý trí trở về nhưng những hình ảnh máu me ấy vẫn tồn động trong tâm trí.
“Ta đang ở trong Huyễn Tâm Trận của Vân Ẩn Cốc. Đây là khảo nghiệm ý chí. Không được, phải giữ vững tâm lý nếu không sẽ thất bại mất.
Hắn cắn lấy đầu lưỡi đến rướm máu, cơn đau khiến hắn tỉnh táo một chút, con ngươi dần lấy lại chút thanh minh sáng rõ.
Hắn ngồi khoanh chân ngay trên nền đất lạnh lẽo, nhắm nghiền mắt lại, vận chuyển thánh pháp ổn định tâm thần, từng dòng linh khí tinh thuần bắt đầu lưu chuyển trong kinh mạch. Tâm thần hắn như một mặt hồ bị gió bão tàn phá, giờ đây từng chút từng chút lắng lại, trở nên phẳng lặng, không chút gợn sóng.
Dần dần, quang cảnh xung quanh bắt đầu cấp tốc thay đổi, như một bức tranh bị xóa nhòa đi bởi bàn tay vô hình. Không còn hình ảnh ngôi làng chết chóc thảm khốc nữa, thay vào đó là một cánh rừng xanh biếc mênh mông, chim hót vang vọng, hoa nở rộ rực rỡ dưới ánh nắng dịu dàng, gió thoảng mang theo hương thơm tươi mát khiến lòng người dễ chịu.
Nhưng rồi, một tiếng cười lạnh lẽo, đầy ác ý đột ngột vang lên từ hư không, khiến không khí yên bình vỡ tan. Trần Tình giật mình mở bừng mắt ra, đứng trước mặt hắn là một nam tử với dung mạo có chút quen thuộc, nụ cười nhếch mép đầy khinh miệt.
“Lưu Đức?” Trần Tình hoảng hốt đứng bật dậy, lùi nhanh về phía sau vài bước, trái tim đập thình thịch như trống trận.
“Con mẹ nó! Lại lạc vào ảo cảnh khác rồi sao?” Hắn chửi lên một tiếng, hai tay nhanh như chớp rút ra thanh kiếm sau lưng, cầm chặt trong tay, cảnh giác cao độ, linh lực đã sẵn sàng bùng nổ bất cứ lúc nào.
Lưu Đức nghe thấy lời Trần Tình không khỏi cười lên vang vọng.
“Ảo cảnh? Ngươi cũng quá ngây thơ rồi! Lần này không có ai có thể cứu được ngươi nữa đâu!”
Nói rồi, hắn tức tốc tiến lên, chém ra một kiếm đầy uy lực về phía Trần Tình.