Nghe Chu Vinh tuyên bố, mười ba người ai nấy đều vui mừng phấn khởi, khuôn mặt rạng rỡ như trút bỏ được gánh nặng ngàn cân, reo hò nhảy múa giữa quảng trường.
Mọi người xung quanh cũng nhiệt tình vỗ tay vang dội, tiếng chúc mừng hòa lẫn với tiếng cười nói rộn ràng, biến không khí thành một buổi lễ tưng bừng náo nhiệt.
Chu Vinh lập tức lấy ra mười ba tấm ngọc bài, đưa cho từng người một, rồi nghiêm túc căn dặn:
“Đây là lệnh bài thân phận tạm thời của đệ tử Vân Ẩn Cốc. Các ngươi hãy giữ kỹ, sáng sớm ngày mai quay trở lại đây cùng ta tiến về Cốc làm thủ tục gia nhập. Nhớ không được làm mất, rõ chưa?”
“Rõ!”
Mười ba người đồng thanh đáp, giọng vang vọng đầy quyết tâm.
Trần Tình cầm miếng ngọc bài trong tay, vuốt ve bề mặt ngọc ấm áp, cảm xúc vui buồn lẫn lộn dâng trào trong lòng.
Hắn vui mừng vì cuối cùng cũng có cơ hội bước chân ra thế giới rộng lớn, khám phá những bí ẩn của tu chân giới.
Từ nay, hắn sẽ chính thức đặt chân lên con đường của cường giả: Vân Ẩn Cốc - một trong ngũ đại tông môn chính đạo, nơi tụ hội thiên tài, nơi linh khí nồng đậm, nơi có công pháp thượng thừa cùng những đối thủ khiến máu nóng trong người sôi trục.
Nhưng đồng thời, một nỗi buồn man mác cũng dâng lên.
Hắn sắp phải rời xa nơi này, xa tất cả mọi người trong làng, xa gia gia - người thân duy nhất, cũng là người yêu thương hắn nhất.
Lần đi này, không biết bao lâu mới có thể trở về.
Dương Sĩ Liên từ một bên cười ha hả tiến lại, vỗ mạnh vào vai Trần Tình một cái, khiến hắn giật mình thoát khỏi dòng suy tư.
“Trần huynh đệ! Đi nào! Cùng ăn uống no say để chúc mừng chúng ta cùng tiến vào Vân Ẩn Cốc!”
Trần Tình gác nỗi suy tư sang một bên, cười cười gật đầu với Dương Sĩ Liên. Hai người đang định rời khỏi quảng trường để tìm quán rượu gần nhất ăn mừng cho đã đời thì một giọng nói vang lên khiến cả hai dừng bước.
“Trần Tình, đứng lại cho ta!”
Nghe giọng nói quen thuộc ấy, Trần Tình cùng Dương Sĩ Liên ngoái đầu nhìn lại.
Một nam tử khôi ngô tuấn tú, thân hình cao lớn, trên lưng đeo một cặp song đao, đang đứng nhìn chằm chằm hai người bọn họ, ánh mắt đầy chiến ý.
Không phải Đỗ Nhật Hào thì còn ai vào đây?
Cả quảng trường đang ồn ào lập tức im phăng phắc, mọi người quay đầu nhìn như đang chờ xem kịch hay. Dương Sĩ Liên nhíu mày, theo bản năng bước lên che trước Trần Tình:
“Đỗ Nhật Hào, hôm nay là ngày vui, ngươi đừng đến phá đám chứ!”
Đỗ Nhật Hào làm như không nghe thấy, mắt vẫn dán chặt vào Trần Tình. Hắn chậm rãi nâng tay, lập tức có một tên tùy tùng phía sau tiến lên, đặt vào tay hắn một hộp ngọc.
Hắn từ từ mở hộp, một mùi thơm thoang thoảng bay ra, nhẹ nhàng thanh mát. Bên trong là một quả trái cây màu xanh ngọc, tròn vo, kích thước cỡ nắm tay trẻ nhỏ, trên thân chi chít những đường vân lấp lánh linh quang.
“Thanh Tâm Quả!”
Chu Vinh đứng cách đó không xa, vừa nhìn thấy trái cây liền trợn mắt, không giấu nổi kinh ngạc, thốt lên.
Cả quảng trường lập tức “Ồ” lên một tiếng rồi xôn xao như ong vỡ tổ.
“Là Thanh Tâm Quả - nguyên liệu chính để luyện chế Trúc Cơ Đan sao?”
“Đúng rồi! Ta từng đọc trong sách cổ, miêu tả hình dạng y hệt, chắc chắn là nó rồi.”
Đỗ Nhật Hào ngẩng mặt kiêu ngạo, hưởng thụ những ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nhẹ nhàng tung quả lên rồi bắt lại, cười khoái chí:
“Trần Tình, lần trước ta chủ động khiêu chiến ngươi trước mặt bao người, vậy mà ngươi dám từ chối! Ngươi có biết ta mất mặt đến mức nào không? Hôm nay, trước khi vào Vân Ẩn Cốc, ta muốn đấu một trận cho rõ ràng, rửa sạch mối nhục này! Ta lấy Thanh Tâm Quả làm tiền cược. Ngươi thắng, quả này thuộc về ngươi. Ta thắng… ngươi chỉ cần quỳ xuống giữa quảng trường, dập đầu ba cái và lớn tiếng tuyên bố: ‘Đỗ Nhật Hào là thiên tài mà ta cả đời không thể sánh bằng!’ là được. Dám không?”
Toàn trường hít một hơi khí lạnh.
Dùng Thanh Tâm Quả cá cược chỉ vì bị từ chối khiêu chiến? Đây chẳng phải là bị ấm đầu rồi sao?
Trần Tình cũng đau đầu với tên này. Bây giờ hắn mới hiểu cảm giác của Dương Sĩ Liên trước đây - bị tên này đeo bám suốt ngày đòi khiêu chiến, thật cmn khó chịu a!
Lúc này, trong đầu hắn lại vang lên giọng nói lanh lảnh của Phượng Tâm Vân:
“Tiểu ngốc tử! Còn chần chừ gì nữa, mau đồng ý đi! Là Thanh Tâm Quả đó!”
Trần Tình khẽ nhíu mày, chỉ là nguyên liệu luyện chế Trúc Cơ Đan thôi, có đáng quý đến vậy không?
Thấy biểu hiện của Trần Tình, Phượng Tâm Vân vỗ trán, hận không thể nhảy ra gõ đầu hắn một cái, lớn tiếng dạy dỗ:
“Đồ ngốc! Ngươi biết Trúc Cơ Đan quý giá đến mức nào không? Đó là thứ mà tu sĩ Luyện Khí kỳ mơ cũng không dám mơ nhiều! Có nó mới tăng khả năng đột phá Trúc Cơ, giảm mạnh nguy cơ tẩu hỏa nhập ma. Có tiền cũng chưa chắc mua được. Tên ngu ngốc kia đem ra đặt cược chẳng khác nào tặng không cho ngươi, còn không mau đồng ý đi!”
Trần Tình ánh mắt lập tức sáng rực, trong lòng vui như mở cờ, nhưng ngoài mặt vẫn cố giữ vẻ bình thản, nhỏ giọng đáp: “Biết rồi, biết rồi, đừng ồn ào nữa!”
Dương Sĩ Liên nghe Trần Tình lẩm bẩm, tưởng hắn đang khó chịu không muốn đấu, lập tức xắn tay áo nhảy ra:
“Được! Để ta thay Trần huynh đệ đấu với ngươi! Trần Tình, ngươi đừng…”
“Ấy ấy, dừng lại, dừng lại!” Trần Tình vội vàng kéo tay Dương Sĩ Liên, mặt cười toe toét, mắt sáng rực nhìn chằm chằm Thanh Tâm Quả trong tay Đỗ Nhật Hào. “Sĩ Liên huynh, huynh tốt với ta, ta biết chứ. Nhưng chuyện này… để tự ta xử lý vẫn tốt hơn.”
Miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ: Nếu huynh thay ta đấu mà thắng, Thanh Tâm Quả rơi vào tay huynh thì ta biết làm sao? Cơ hội trời cho thế này, ta nhất định không thể bỏ lỡ.
Dương Sĩ Liên ngớ người, có chút do dự: “Nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì hết, chuyện này cứ để ta.” Trần Tình khoác tay cắt lời Dương Sĩ Liên.
Hắn bước lên một bước, nhìn Đỗ Nhật Hào cười tủm tỉm:
“Đỗ huynh! Được! Ta nhận lời khiêu chiến của huynh! Đánh một trận thôi, nhẹ nhàng tình cảm. Lần trước từ chối là ta sai, lần này ta bù đắp, đánh thật vui vẻ nhé!
À mà… Thanh Tâm Quả kia, huynh không nuốt lời chứ?”
Đỗ Nhật Hào nhìn nụ cười ấy của Trần Tình, trong lòng bất giác dâng lên cảm giác bất an, nhưng lời đã nói ra, sao có thể rút lại? Chỉ đành cắn răng:
“Hừ! Ta, Đỗ Nhật Hào, trước giờ có chơi có chịu. Nếu ngươi thắng ta, Thanh Tâm Quả này sẽ thuộc về ngươi. Còn nếu ngươi thua, phải làm theo những gì ta đã nói.”
“Tốt!”
Trần Tình không chút do dự, lập tức gật đầu.
Dương Sĩ Liên đứng một bên khó hiểu nhìn Trần Tình, thầm nghĩ: “Thằng này… sao tự nhiên thấy nó là lạ thế nào ấy nhỉ?”
Thấy hai người đã thỏa thuận xong, khí thế đối chọi gay gắt, cả đám đông lập tức bùng nổ.
Tiếng reo hò, huýt sáo vang lên như sấm, mọi người chen chúc xô đẩy tiến gần hơn, mắt sáng rực vì hứng thú. Có kẻ nhanh tay đã bắt đầu đánh cược nhỏ lẻ, tiếng thì thầm rôm rả lan khắp nơi.
“Ngươi đặt cửa nào? Ta cược Đỗ Nhật Hào thắng, tỷ lệ một ăn một!”
“Tất nhiên là Đỗ thiếu gia rồi! Hắn Luyện Khí tầng bảy, lại am hiểu song đao, Trần Tình mới tầng sáu, làm sao đấu lại?”
“Chưa chắc đâu! Đừng quên tiểu tử kia đấm Trắc Linh Thạch Trụ tới tám nghìn điểm, vượt cấp chiến đấu là chuyện thường như cơm bữa ấy chứ!”
“Ta cược Trần Tình! Nhìn hắn tự tin chưa kìa! Chắc chắn sẽ thắng!”
Tiếng tranh cãi càng lúc càng lớn, không khí nóng bỏng như sắp bốc cháy.
Giữa trung tâm quảng trường, Đỗ Nhật Hào lúc này mới quay sang Chu Vinh, chắp tay cúi đầu cung kính, đưa hộp ngọc đựng Thanh Tâm Quả sang, giọng nói trầm ổn nhưng không giấu được vẻ tự tin:
“Chu sư huynh, ta và Trần Tình muốn nhờ huynh làm trọng tài cho một trận tỷ thí hữu nghị. Mong sư huynh thành toàn.”
Chu Vinh khẽ mỉm cười đưa tay nhận lấy, hắn cũng khá hứng thú với tỷ thí này liền phất tay lên, cao giọng nói:
“Được. Ta làm trọng tài. Nhưng cũng nên thiết lập một số quy tắc: Hai bên đánh nhau, nếu ai rơi khỏi sàn đấu liền tính thua, điểm đến thì dừng, không được hạ sát chiêu, không được công kích yếu hại. Nếu ai vi phạm, ta sẽ tính thua, trực tiếp can thiệp và truất quyền tư cách đệ tử Vân Ẩn Cốc. Nghe rõ chưa?”
Đỗ Nhật Hào và Trần Tình đều gật đầu cùng nhau bước lên đài tỷ võ bên cạnh quảng trường.
Vừa bước lên võ đài, Trần Tình đã nghe thấy tiếng Phượng Tâm Vân vang lên trong đầu: “Ta bây giờ truyền cho ngươi một môn Vũ Kỹ. Ngươi tí nữa đốt cháy cái mông tên khốn kiếp kia cho ta!”
Kế tiếp, một cảm giác quen thuộc ập tới, rất giống với lúc lão sư phụ truyền cho hắn bộ Kiếm Nguyên Thánh Pháp. Sau đó, toàn bộ khẩu quyết về môn vũ kỹ đó đã đột ngột hiện ra, như thể được khắc ghi thẳng vào trí nhớ hắn.
“Sẽ không đốt chết tên kia chứ?” Trần Tình đọc xong khẩu quyết, ánh mắt sáng lên nhưng cũng âm thầm cảm thấy lo lắng Đỗ Nhật Hào sẽ không chịu nổi.
“Yên tâm với linh lực ít ỏi của ngươi, cho dù có muốn đốt chết tên kia cũng không được!” Phượng Tâm Vân cười khanh khách nói.
Trần Tình lúc này cũng yên tâm hơn, âm thầm đọc đi đọc lại khẩu quyết cho quen thuộc.
Phía bên kia, Đỗ Nhật Hào thấy Trần Tình cứ đứng yên một chỗ, miệng lẩm bẩm gì đó không rõ, trong lòng thoáng khó hiểu nhưng cũng chẳng bận tâm nhiều. Hắn cười lạnh một tiếng, hai tay vươn ra sau lưng.
“Keng!” một tiếng vang giòn, cặp song đao đen nhánh đã nằm gọn trong lòng bàn tay, đao phong sắc bén lóe lên hàn quang lạnh lẽo.
Nhìn hai bên đã sẵn sàng, Chu Vinh hít sâu một hơi, giọng nói vang vọng như chuông lớn:
“Bắt đầu!”
Tiếng hô vừa dứt, tu vi Luyện Khí tầng bảy của Đỗ Nhật Hào lập tức bộc phát không giữ lại, khí thế cuồn cuộn như sóng dữ. Linh lực tuôn vào song đao, hai lưỡi đao lập tức rung lên “ong ong” phát ra tiếng rít ghê người.
Hắn lao thẳng về phía Trần Tình, tốc độ nhanh đến kinh người. Song đao vung lên, chém ra một đường cong quỷ mị, ánh đao sắc bén nhắm thẳng vào vai trái đối thủ, rõ ràng muốn một chiêu phân thắng bại.
Trần Tình vẫn đứng im bất động, miệng lẩm bẩm khẩu quyết, thần sắc bình thản đến kỳ lạ khiến cả quảng trường lập tức xôn xao.
“Làm sao vậy? Sao hắn còn chưa ra tay?”
“Chẳng lẽ bị khí thế của Đỗ thiếu dọa đến ngây người rồi?”
Chu Vinh nhíu chặt mày, linh lực trong lòng bàn tay đã ngưng tụ sẵn, chỉ cần Trần Tình có dấu hiệu nguy hiểm thật sự, hắn sẽ lập tức can thiệp.
Đỗ Nhật Hào thấy đối thủ vẫn không nhúc nhích, ánh mắt lóe lên. Hắn không thu chiêu mà còn biến đổi, cổ tay trái khẽ xoay, một đao khác từ trên xuống dưới bổ thẳng vào chân Trần Tình, phong tỏa toàn bộ đường lui.
Ngay khi lưỡi đao chỉ còn cách da thịt nửa thước, Trần Tình rốt cuộc động.
Hắn chậm rãi đưa lên ngón tay phải, miệng vừa lúc niệm xong câu khẩu quyết cuối cùng. Hỏa linh khí trong thiên địa đột ngột cuồng bạo hội tụ, lấy hắn làm trung tâm hình thành một vòng xoáy lửa đỏ rực. Ngọn lửa bùng lên nơi đầu ngón tay, trong nháy mắt hóa thành một đôi hoả dực rực cháy, linh hoạt như vật sống.
Hắn khẽ ngâm một tiếng:
“Phượng Dực Liêu Nguyên!”
Ngón tay chỉ ra, ra sau mà đến trước.
Hoả dực đột ngột giang rộng, cấp tốc phóng ra, tốc độ nhanh đến mức Đỗ Nhật Hào chỉ kịp trợn mắt kinh hoàng.
“Ầm!!!”
Tiếng nổ vang kinh thiên động địa.
Ngọn lửa bao trùm lấy Đỗ Nhật Hào đang lao tới, cuốn hắn vào giữa cơn cuồng phong lửa đỏ, bay thẳng đến tận mép lôi đài mới dần lụi tàn. Một thân ảnh đen thui, khét lẹt, bị hất văng ra ngoài, rơi “bịch” một tiếng xuống nền đất bên ngoài võ đài, nằm im bất động, chỉ còn khói trắng lượn lờ bốc lên từ người.
Cả quảng trường chết lặng trong phút chốc.
Sau đó… nổ tung!
“Không thể nào!!”
“Luyện Khí tầng sáu… ngưng thực linh lực phát động vũ kỹ?! Đây là chuyện quái quỷ gì?!”
“Vũ kỹ cấp bậc gì mà kinh khủng thế? Ít nhất cũng là Huyền cấp thượng phẩm trở lên đi?!”
“Đỗ Nhật Hào tầng bảy… một chiêu bị đánh bay?!”
Mọi người trợn mắt há mồm, có kẻ còn dụi mắt mấy lần mới tin đây là sự thật.
Trần Tình lảo đảo một bước, sắc mặt trắng bệch, linh lực trong đan điền đã bị rút sạch không còn một giọt. Hắn âm thầm kinh hãi với uy lực của “Phượng Dực Liêu Nguyên” - vũ kỹ mà tiểu nha đầu truyền cho hắn - lo lắng không biết có lỡ tay đốt chết tên kia không.
Bên ngoài võ đài, Đỗ Nhật Hào chỉ có thể nằm rên rỉ, quần áo cháy sạch gần hết, lông tóc nhẵn bóng, da thịt đỏ ửng như tôm luộc, miệng vẫn còn nhả khói trắng.
Đám tùy tùng vội vàng chạy tới đỡ hắn dậy, kiểm tra thấy chỉ bị bỏng ngoài da, nội thương không quá nặng thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Chu Vinh lúc này mới hoàn hồn, ánh mắt nhìn Trần Tình tràn đầy kinh hãi và hoang đường. Hắn cố gắng giữ bình tĩnh, hít sâu một hơi rồi hô vang:
“Trận đấu kết thúc! Trần Tình… thắng!”
Tiếng hô vừa dứt, quảng trường lại bùng nổ lần nữa, lần này là tiếng reo hò điên cuồng dành cho người thắng cuộc.
Dương Sĩ Liên đứng cách đó không xa, miệng há to đến mức có thể nhét vừa quả trứng, hồi lâu mới bật ra một câu:
“Trần huynh đệ… ngươi đúng là quái vật mà!”
Trong đầu Trần Tình, tiếng cười của Phượng Tâm Vân vang lên khanh khách không ngừng.
Trần Tình khóe miệng giật một cái, âm thầm khinh bỉ nha đầu này không tim không phổi, nhưng trong lòng hắn cũng dâng lên một cảm giác sảng khoái khó tả.