Dù Trần Tình đã sớm đề phòng, nhưng tốc độ của Lưu Đức vẫn vượt xa tưởng tượng của hắn.
Chỉ trong một cái chớp mắt, bóng người kia đã lao tới như tia chớp, mũi kiếm lạnh buốt đã kề sát yết hầu.
Không kịp né, cũng không thể né.
Hắn chỉ còn kịp giơ ngang thanh kiếm nghênh đón lưỡi kiếm tử thần kia.
Keng!!
Tiếng kim loại va chạm vang lên chói tai.
Thanh kiếm cũ kỹ mà gia gia cho hắn trong khoảnh khắc bị chém thành hai đoạn.
Lưỡi kiếm của Lưu Đức tiếp tục bổ xuống, mang theo sát ý lạnh thấu xương.
Phốc!
Máu tươi bắn tung như suối, một vết thương dài kinh hoàng từ vai trái xuống tận eo phải lập tức hiện ra, sâu đến mức có thể thấy xương trắng rùng rợn. Da thịt bị xé rách, máu nóng hổi tuôn ra, nhuộm đỏ cả nửa người hắn.
Lực phản chấn khủng bố hất tung Trần Tình bay ngược ra sau, lăn mấy vòng trên nền đất ẩm ướt của cánh rừng, cuối cùng đập lưng vào một gốc cổ thụ mới dừng lại.
Xương cốt như vỡ vụn, nội phủ chấn động, một ngụm huyết ngược dòng phun ra, rơi xuống đất loang thành từng đóa hoa đỏ thẫm.
Cơn đau từ vết thương chân thật đến mức đáng sợ. Như có hàng vạn mũi kim đâm vào từng thớ thịt. Đau đớn ấy không hề giống ảo giác chút nào, mà giống như hắn thực sự đang bị một kiếm chém đôi.
Trần Tình cắn chặt răng, máu từ khóe miệng lại trào ra, đôi mắt đỏ ngầu nhìn về phía Lưu Đức đang chậm rãi bước tới, mỗi bước đều như giẫm lên trái tim hắn, trong đầu chỉ còn lại một suy nghĩ.
Người này… quá mạnh!
Mạnh đến mức chỉ một kiếm đã đánh tan toàn bộ phòng ngự, mạnh đến mức khiến hắn trong khoảnh khắc sinh ra cảm giác tuyệt vọng hiếm có từ trước tới nay.
Lưu Đức bước tới trước mặt Trần Tình, ánh mắt quét qua thảm trạng của hắn, rồi đột ngột bật lên tiếng cười lạnh lùng, vang vọng trong cánh rừng yên tĩnh, mang theo sự khinh miệt và thỏa mãn tột độ.
“Trần Tình a Trần Tình! Chẳng phải ngươi sở hữu thiên linh căn hiếm có sao? Chẳng phải chiến lực vô địch đồng cấp, thậm chí vượt cấp khiêu chiến sao? Ha ha! Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết một chân lý, trước sức mạnh tuyệt đối, ngươi cũng chỉ là một con kiến hôi nhỏ bé, dễ dàng bị ta nghiền nát mà thôi!”
Trần Tình nằm vật trên nền đất ẩm ướt, ánh mắt đã trở nên mơ hồ, nhưng tai hắn vẫn nghe rõ mồn một từng lời chế giễu của Lưu Đức. Những lời ấy như dao cắt vào tim, khiến hắn bất giác thừa nhận: Đúng vậy, trước sức mạnh vượt trội, tất cả tài năng, nỗ lực đều chỉ là phù du.
Lưu Đức đột nhiên cúi sát xuống, mặt chỉ cách Trần Tình một khoảng ngắn, chậm rãi mở miệng.
“Đáng lẽ một kẻ yếu ớt như ngươi chẳng xứng để ta đích thân ra tay. Nhưng biết sao được, đám thuộc hạ của ta quá vô dụng, không làm nổi chuyện gì nên hồn. Hơn nữa, Tuyết sư muội lại luôn canh chừng ngươi. Cơ hội tốt như hôm nay, ta làm sao có thể bỏ qua? Để ta tự tay tiễn ngươi lên đường!”
Lưu Đức nhếch mép cười, từ từ giơ cao thanh kiếm trong tay, lưỡi kiếm lấp lánh dưới ánh nắng xuyên qua tán lá, sát khí ngút trời lan tỏa, như tử thần đang vẫy gọi.
Tâm trí Trần Tình lúc này đang bị ảo cảnh thao túng, tất cả ý chí của hắn đều bị mài mòn đi, thậm chí đến ý nghĩ phản kháng cũng không có.
Hắn nhắm nghiền hai mắt, trái tim nặng trĩu nhưng đã sẵn sàng đón nhận cái chết. Hắn không còn sức kháng cự, chỉ lặng lẽ chờ đợi lưỡi kiếm kia rơi xuống, kết thúc mọi đau khổ.
Đột nhiên, cánh tay phải hắn nóng rát lên, hình xăm trên đó loé sáng, biến thành một tiểu nha đầu nhỏ nhắn.
Một vệt hồng quang lóe lên.
Tiểu nha đầu lao ra, thân hình nhỏ xíu giơ hai tay lên trời, dùng chính thân thể mình chặn đứng lưỡi kiếm đang bổ xuống.”
“Không!!! Tiểu nha đầu!!!”
Tiếng gào thét của Trần Tình như muốn xé rách cổ họng, nhưng tất cả đã quá muộn.
Phốc!
Lưỡi kiếm xuyên thủng ngực nàng không chút cản trở. Máu tươi nóng hổi bắn tung tóe, văng lên mặt Trần Tình. Thân thể nhỏ bé ấy run lên một cái, đôi mắt trong veo lập tức mất đi ánh sáng, cả người mềm oặt rơi xuống trên người Trần Tình.
Hắn cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng ngồi dậy, hai tay run rẩy ôm lấy tiểu nha đầu vào lòng, nhìn gương mặt xinh xắn kia giờ đây trắng bệch không còn chút huyết sắc, đôi môi khẽ hé như muốn nói gì đó nhưng không còn kịp nữa.
“Tiểu nha đầu! Tỉnh lại đi… tỉnh lại đi mà! Đừng đùa nữa… đừng làm ta sợ…”
Hắn lay nàng, lay thật mạnh, nhưng thân thể trong lòng chỉ nhẹ bẫng, lạnh dần, lạnh dần…
Cơn đau từ vết thương chí mạng trên người bỗng trở nên chẳng là gì.
Nỗi đau trong lòng hắn lúc này mới thật sự xé rách linh hồn, như có người cầm dao đâm hàng ngàn hàng vạn nhát vào tim hắn.
Chẳng biết từ lúc nào, tiểu nha đầu này lại là một phần quan trọng nhất trong cuộc đời hắn.
Hắn ôm chặt nàng vào lòng, đầu cúi sát xuống trán nàng, nước mắt rơi xuống gương mặt đã không còn hơi thở.
Lưu Đức khẽ nhíu mày khi thấy Phượng Tâm Vân đột ngột xuất hiện, nhưng chỉ trong tích tắc, khóe miệng hắn lại cong lên thành một đường cong tàn nhẫn.
“Thêm một con kiến nữa mà thôi.”
Hắn cười khẩy, cổ tay khẽ rung, lưỡi kiếm lại vung lên, lần này nhắm thẳng vào đầu Trần Tình, không chút do dự.
Nhưng đúng khoảnh khắc đó.
Trần Tình ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ ngầu như máu. Trong đôi mắt ấy, không còn tuyệt vọng nữa, chỉ còn lại một thứ duy nhất.
Sát ý thuần túy, điên cuồng, không gì lay chuyển nổi.
“Ngươi… CÚT!!!!”
Ầm!!!
Khí thế kinh khủng bộc phát từ cơ thể tưởng chừng đã tàn phế của hắn. Toàn thân Trần Tình sáng rực lên ánh sáng trắng tinh khiết.
Vạn Kiếm Thánh Thể được kích hoạt toàn diện dưới cơn thịnh nộ cùng cực của Trần Tình.
Ông ông ông…
Cả thiên địa đột nhiên rung chuyển.
Từng luồng kiếm khí vô hình trong không gian bạo loạn, điên cuồng tụ hợp. Lá cây, gió, bụi đất, thậm chí cả ánh sáng, đều bị ép buộc hóa thành kiếm.
Trong chớp mắt, hàng vạn thanh kiếm không chuôi, mỗi thanh đều lóe lên hàn quang lạnh thấu xương, từ bốn phương tám hướng hiện ra, xoay tròn, gào thét, nhắm thẳng vào Lưu Đức.
“Đây là… cái gì?!”
Lưu Đức chỉ kịp trợn trừng mắt, nụ cười trên mặt hắn đông cứng lại.
Phốc! Phốc! Phốc! Phốc phốc phốc phốc!!!
Hàng vạn đạo kiếm quang đồng loạt xuyên qua.
Không có tiếng kêu thảm, không có máu me, không có chút kháng cự nào.
Chỉ trong một cái chớp mắt, thân thể Lưu Đức bị nghiền nát thành tro bụi mà không kịp trăn trối một lời.
Rắc…rắc…rắc…
Toàn bộ không gian ảo cảnh cũng không chịu nổi khí tức khủng khiếp ấy, lập tức vỡ vụn như kính tan, hóa thành vô số mảnh sáng rơi lả tả.
Trần Tình vẫn quỳ đó, ôm chặt tiểu nha đầu trong lòng, cho đến khi ánh sáng trắng nuốt chửng lấy tất cả.
Bên ngoài quảng trường, mọi người đang nín thở chờ đợi, ánh mắt dán chặt vào màn hào quang đang xoay tròn, thời gian một nén nhang chỉ còn vài phút nữa là kết thúc. Không khí nặng nề đến mức có thể nghe rõ tiếng tim đập của nhau.
Trong trận pháp lúc này chỉ còn đứng đó mười ba người, thân hình run rẩy, mồ hôi nhễ nhại, đang đau khổ chèo chống lấy những ảo cảnh cuối cùng. Họ nghiến răng, nắm chặt tay, cố gắng níu giữ chút thanh minh còn sót lại trong tâm trí hỗn loạn.
Đột nhiên, trận bàn đang xoay tròn dưới đất bỗng nhiên rung động dữ dội, như bị một lực lượng vô hình va đập. Cả tòa Huyễn Tâm Trận dần mất đi ổn định, linh quang chập chờn, những đường phù văn bắt đầu mờ nhạt, tiếng ù ù vang lên như sấm rền từ lòng đất.
“Chuyện gì xảy ra?” Đám đông bên ngoài xôn xao, vài đệ tử Vân Ẩn Cốc hoảng hốt nhìn nhau, không hiểu tại sao trận pháp đột ngột bất ổn.
Chu Vinh vội vàng bước tới kiểm tra, khuôn mặt nghiêm trọng, tay nhanh chóng lướt qua trận bàn. Hắn kinh hãi phát hiện trên bề mặt ngọc thạch đã xuất hiện vô số vết nứt nhỏ li ti, lan ra như mạng nhện, linh khí đang rò rỉ ra ngoài một cách bất thường. “Không thể nào… Đây là Trận Bàn trung cấp thượng phẩm do Trương Phong Chủ đích thân luyện chế làm sao có thể xảy ra chuyện… rốt cuộc bên trong đã xảy ra chuyện gì?
Hắn vội vàng truyền linh lực vào trận bàn, cố gắng ổn định lại, nhưng đúng lúc ấy, một luồng khí tức kinh khủng bất chợt bùng nổ từ sâu trong trận pháp. Một cỗ sát ý ngập trời, lạnh lẽo, bá đạo đến mức khiến Chu Vinh cũng phải run lên, lông tơ dựng ngược, nhanh chóng lùi về phía sau.
Khí tức ấy mang theo vô vàn kiếm ý vô hình, như hàng vạn lưỡi kiếm đang gào thét, xé rách không gian, khiến cả quảng trường cũng chấn động một cái.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, khí tức kinh khủng ấy lóe lên rồi biến mất, như một cơn gió thoảng qua, không để lại dấu vết gì ngoài những vết nứt trên trận bàn đã ngừng lan rộng.
Chu Vinh đứng chết trân, mồ hôi lạnh toát ra, trong lòng dâng trào nỗi kinh ngạc tột độ: “Khí tức vừa rồi… rốt cuộc là từ đâu? Chẳng lẽ có kẻ nào đó trong trận pháp đã bùng nổ tiềm lực đến mức này? Nhưng… sao có thể? Đây chỉ là khảo hạch ý chí thôi mà!”
Bên trong trận pháp.
Trần Tình đột ngột mở bừng mắt, tỉnh lại khỏi cơn ác mộng đẫm máu. Ngực phập phồng dữ dội, mồ hôi lạnh thấm đẫm cả y phục.
“Tiểu nha đầu! Tiểu nha đầu!!!”
Hắn gần như gào lên, giọng lạc đi vì hoảng loạn.
Một giây im lặng.
Tiếng Phượng Tâm Vân lanh lảnh vang lên trong não hải, đầy vẻ ngái ngủ cùng khó hiểu:
“Này này! Gọi to như vậy làm gì? Bổn cô nương đang ngủ ngon đấy có biết không?”
Trần Tình cứng người.
Hắn vội vàng xắn tay áo lên, nhìn xuống bắp tay phải mình, hình xăm con chim nhỏ bé vẫn nằm yên đó, linh quang lấp lánh, không chút tổn hao nào.
“Ngươi… thật sự không sao chứ?” Giọng hắn run run, còn mang theo dư âm của nỗi sợ vừa rồi.
“Ta làm sao có chuyện gì được chứ?” Phượng Tâm Vân bĩu môi. “Chờ chút… đừng bảo là trong ảo cảnh của ngươi, ta lại có chuyện đấy nhé? Không thể nào, bổn tọa là Phượng Hoàng cao quý vô địch thủ làm sao có thể xảy ra chuyện được!”
Nghe giọng điệu nghịch ngợm quen thuộc ấy, trái tim Trần Tình cuối cùng cũng hạ xuống.
Hắn thở phào một hơi dài, tựa như vừa trút được ngàn cân gánh nặng.
“Không sao thì tốt rồi!.”
“Này trong ảo cảnh ngươi nhìn thấy gì thế? Kể ta nghe một chút!” Phượng Tâm Vân tò mò hỏi.
"Không kể!" Trần Tình dứt khoát đáp.
“Kể đi mà, nếu ngươi không kể, ta không truyền vũ kỹ siêu cấp lợi hại kia cho ngươi luôn.” Phượng Tâm Vân hừ nhẹ một tiếng, giở giọng uy hiếp.
Trần Tình khóe miệng giật giật, cuối cùng cũng phải nhượng bộ.
Hắn kể lại một chút việc xảy ra trong ảo cảnh cho tiểu nha đầu nghe. Ngay cả việc nàng bị một kiếm của Lưu Đức đâm xuyên ngực chết đi cũng kể lại khiến tiểu nha đầu này la ó không thôi. Hùng hùng hổ hổ đòi tìm đến tên Lưu Đức kia tính sổ.
Trần Tình đã đoán được thế nào cũng có một màn này xảy ra, chỉ biết cười khổ.
Hắn nhớ lại cảnh Lưu Đức hóa thành tro bụi dưới vạn kiếm của mình trong ảo cảnh, bàn tay bất giác nắm chặt, rồi rất nhanh lắc đầu, tự giễu một tiếng: Ngoài đời thực, tên đó còn mạnh hơn, độc hơn, nham hiểm hơn gấp trăm lần. Ta phải cẩn thận mới được, không thể để việc này thật sự xảy ra.
Hắn ngẩng đầu nhìn quanh.
Màn sương vẫn mịt mù như cũ, mười hai người còn lại trong đó có cả Dương Sĩ Liên cùng Đỗ Nhật Hào đều đang cắn răng chống đỡ, khuôn mặt méo mó, mồ hôi như mưa, rõ ràng vẫn còn bị vây trong ảo cảnh của riêng mình.
Nhưng kỳ lạ thay, bản thân hắn đã hoàn toàn tỉnh táo, tâm thần vững như bàn thạch, mà Huyễn Tâm Trận lại không đẩy hắn ra ngoài.
Hắn vẫn đứng đó, giữa trận pháp, như một người ngoài cuộc lặng lẽ quan sát.
“Này, trận pháp này… bị lỗi rồi à?” Phượng Tâm Vân cũng nhận ra điều bất thường, tò mò hỏi.
Trần Tình khẽ lắc đầu, ánh mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo.
“Không phải lỗi. Là nó… không còn dám tiếp tục thử ta nữa.”
Hắn nói rất nhẹ, nhưng trong giọng nói ấy lại ẩn chứa sự tự tin và bá đạo khiến ngay cả Phượng Tâm Vân cũng bất giác im lặng.
Nếu lúc này có người bên ngoài nhìn được vào bên trong, chắc chắn sẽ kinh ngạc đến trợn mắt há hốc mồm.
Mười hai người còn lại đang vật lộn trong đau khổ, chỉ có duy nhất một người - Trần Tình - đứng đó, thần sắc bình thản, đôi mắt trong veo như hồ nước mùa thu, hoàn toàn không bị ảo cảnh ảnh hưởng thêm chút nào nữa.
Huyễn Tâm Trận vẫn tiếp tục vận chuyển những giây phút cuối cùng, nhưng đối với hắn, nó đã trở thành vô dụng.
Thời gian một nén nhang chính thức kết thúc, linh quang tan biến, mười ba người còn lại - bao gồm cả Trần Tình - được đẩy ra ngoài, đứng vững trên quảng trường dưới ánh mắt ngưỡng mộ cùng khâm phục của mọi người.
Chu Vinh nhìn lấy đám người, ai nấy đều còn đang kinh hoàng khi vừa tỉnh lại, mồ hôi nhễ nhại, thở hổn hển, chỉ riêng Trần Tình dường như không có việc gì, bình thản đứng đó khiến trong lòng hắn đầy nghi hoặc nhưng không nói, chỉ cất giọng tuyên bố: “Vòng cuối cùng kết thúc! Chúc mừng mười ba vị đã chính thức trở thành đệ tử Vân Ẩn Cốc!”