Nhật Ký Báo Thù Của Bà Nội Trợ

Chương 13



15  

 

Dưới sự điều hành của tôi, công ty nhanh chóng quay lại quỹ đạo ổn định.  

 

Trần Húc vẫn nằm bất động trong bệnh viện, chẳng khác nào một người thực vật.  

 

Trước đó, mẹ anh ta đã túc trực chăm sóc suốt một tháng, nhưng thấy tình trạng không có tiến triển, bà ta bèn trở về quê.  

 

Không ngờ, chỉ mấy ngày sau bà ta lại quay lại, lần này là để đòi chia tài sản.  

 

Bà ta cho rằng với tình trạng này, sau này Trần Húc không thể chăm sóc phụng dưỡng bà ta, nên bà ta yêu cầu chia một phần tài sản của chúng tôi.  

 

"Trần Húc vẫn còn nằm trong bệnh viện, vậy mà bà là mẹ ruột mà đã nóng lòng muốn anh ta c.h.ế.t rồi sao?"  

 

Lúc này tôi thật sự thở phào nhẹ nhõm vì anh ta chưa chết, nếu không thì tôi còn phải chia thêm một khoản tài sản cho họ.  

 

Nhà Trần Húc có ba anh em, chỉ mình anh ta là được học đại học.  

 

Anh ta luôn trợ cấp cho gia đình, tiền cưới hỏi của hai người em trai đều là Trần Húc bỏ ra.  

 

Vì trước đây gia đình tôi khá giả hơn, tôi cũng chẳng mấy bận tâm đến chuyện đó.  

 

Nhưng giờ khi Trần Húc không thể chu cấp tiền bạc nữa, họ liền làm loạn lên đòi chia tài sản của anh ta, đúng là buồn cười.  

 

"Bà không lấy được tiền thì muốn tôi nuôi bà à?"  

 

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

"Tôi là con dâu bà, nhưng bà chưa từng nuôi tôi ngày nào, tôi không có nghĩa vụ đó.  

 

"Hay là bà để Trần Húc bò vào đây chăm sóc bà đi?"  

 

Tôi nhớ như in cảnh tượng lúc tôi từ phòng sinh bước ra, bà ta nhìn thấy tôi sinh con gái thì lập tức xụ mặt, quay lưng bỏ về quê ngay lập tức.  

 

Bây giờ lại muốn tôi nuôi dưỡng bà ta, nằm mơ đi!  

 

"Tôi nhắc lại lần nữa, chuyện dưỡng lão, không có cửa.  

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Còn chia tài sản, lại càng không.  

 

"Nếu không cam tâm, bà cứ việc kiện tôi."  

 

Hai bé sinh đôi của tôi đã gần ba tuổi.  

 

Vì có lần bị các bạn nhỏ trêu chọc là không có bố, tôi quyết định đưa hai bé đến bệnh viện gặp Trần Húc lần đầu tiên.  

 

Anh ta vẫn nằm yên bất động trên giường bệnh.  

 

Bác sĩ nói các chỉ số sinh tồn đều ổn định, nhưng không có dấu hiệu tỉnh lại.  

 

Vậy cũng tốt, cứ nằm như thế mãi đi.  

 

"Mẹ ơi, đây là ba con hả?"  

 

Bé lớn chỉ vào Trần Húc, hỏi tôi.  

 

"Đúng vậy."  

 

"Sao ba lại nằm yên vậy?"  

 

"Ba bị bệnh à?"  

 

"Ừ."  

 

"Vậy là con thật sự có ba đúng không?"  

 

"Đúng rồi."  

 

Trần Húc, có lẽ đây chính là ý nghĩa cuối cùng của sự tồn tại của anh.  

 

Từ giờ trở đi, tôi sẽ một mình nuôi dạy hai con gái nên người.  

 

(Hết)