Cô ta nước mắt lưng tròng, khẽ gật đầu:
"Dạ… em biết rồi, Hứa tổng."
Giọng nói đầy ấm ức.
Tôi buông tay, quay sang mỉm cười với Trần Húc:
"Tôi chỉ đang dạy cô ta cách nói chuyện cho đàng hoàng thôi.
"Trần Húc, anh thật có tài, tuyển được một trợ lý giỏi thế này. Làm vài năm rồi mà chẳng biết quy tắc nào cả.
"Trợ lý kiểu này, đừng có mà dẫn đi gặp đối tác kẻo làm hỏng chuyện.
"Với lại, tôi là một công dân tuân thủ pháp luật, sao có thể đánh người được chứ? Anh lo cho cô ta làm gì?"
Mặt Trần Húc đen kịt, muốn nói gì đó nhưng lại cố nhịn, cuối cùng chỉ phun ra một câu:
"Thôi, làm việc đi."
"À, đúng rồi, cái cô quản lý hành chính gì đó, quá thiếu chuyên nghiệp. Tôi không hài lòng, nên đã bảo cô ta nghỉ việc rồi."
"Hứa tổng, chị Dương Giai có lẽ nghe nhầm ý chị, có thể bỏ qua cho chị ấy lần này không?"
Phùng Vũ vội vàng giải thích, xem ra quan hệ của cô ta và Dương Giai không hề tầm thường.
"Cô ta dám xếp chỗ làm việc của tôi vào một góc nhỏ, đã không xem tôi là bà chủ, vậy giữ cô ta lại làm gì nữa?"
"Hứa tổng…"
"Thôi, theo ý em vậy."
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Phùng Vũ còn định nói gì đó, nhưng bị Trần Húc cắt ngang.
"Trần tổng~"
Phùng Vũ xoay người lại, ánh mắt đầy ấm ức nhìn Trần Húc.
Tôi thấy mà buồn cười, liền ra lệnh:
"Bây giờ cô lập tức đi thông báo với phòng nhân sự, để Dương Giai rời đi ngay.
"Nếu cô ta không chịu đi, thì bảo vệ sẽ kéo ra ngoài.
"Cô cùng phòng nhân sự giám sát việc này."
"Tôi… tôi đi sao?"
Phùng Vũ mở to mắt, kinh ngạc tột độ.
Tôi nhếch môi, cười nhạt:
"Sao? Có vấn đề gì à?
"Hay là, chút chuyện nhỏ này mà cô cũng không giải quyết được?"
Phùng Vũ cắn môi, nhìn về phía Trần Húc, nhưng anh ta lại giả vờ tập trung vào máy tính, xem như không thấy gì.
Nhìn dáng vẻ này của cô ta, tôi không nhịn được mà muốn cười.
"Nếu cô làm không xong chuyện này, cuối năm tôi sẽ đánh giá lại năng lực của cô đấy."
"Được… tôi đi."
Cô ta hít sâu một hơi, mũi vẫn còn sụt sịt, sau đó rời khỏi văn phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
7
Chẳng bao lâu sau, từ bên ngoài văn phòng vọng đến tiếng chửi rủa om sòm của Dương Giai.
Ban đầu là chửi tôi, sau đó chuyển sang mắng Trần Húc, cuối cùng lại nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa Phùng Vũ:
"Đồ con đàn bà lăng loàn, mày tưởng làm tiểu tam thì sẽ có kết cục tốt à?
"Bà cả mới quay về mà mày đã vội vàng tìm cách đuổi tao đi rồi sao?"
"Chị họ..."
"Đây là quyết định của Hứa tổng và Trần tổng..."
"Cút! Mày không phải muốn lấy lòng cô ta sao?!"
Ngay sau đó, một tiếng *chát* vang lên, rồi đến tiếng Phùng Vũ khóc thút thít:
"Chị họ, sao chị lại đánh em?"
"Đánh mày đó! Dám cùng người ngoài bắt nạt tao, tao không đánh mày thì đánh ai?"
Bên ngoài nháo nhào hết cả lên, xem ra để một trà xanh đối phó với một bà chằn cũng có tác dụng ghê gớm.
Chỉ là không ngờ bọn họ lại là chị em họ.
Xem ra để dỗ dành tiểu tình nhân, Trần Húc cũng chịu chi thật đấy – ngay cả bà con xa họ hàng gần cũng đưa vào công ty.
Anh ta làm Phùng Vũ vui vẻ, nhưng mất mát lại là tài sản của tôi!
Cơn giận trong tôi lại bùng lên.
Tiếng cãi vã bên ngoài vẫn tiếp tục, Trần Húc thì ngồi không yên, liên tục ngó ra cửa.
Nhìn dáng vẻ bồn chồn của anh ta, chắc là xót cho tình nhân lắm đây.
Nghe tiếng hai người họ chó cắn chó ngoài kia, tôi cười nhạt hỏi Trần Húc:
"Dương Giai do ai tuyển vào vậy? Loại người có phẩm chất như thế mà cũng có thể làm quản lý hành chính à?"
Anh ta vội thu lại ánh mắt, có chút lúng túng nhưng vẫn cố gắng giải thích:
"Cô ta trước đây không như vậy, lúc đầu nhìn cũng được."
Tôi nghiêm túc thở dài:
"Xem ra ánh mắt tuyển người của anh quá tệ rồi.
"Công ty cần phải rà soát lại toàn bộ nhân sự, loại người như Dương Giai, dù có phải bồi thường cũng phải loại bỏ sớm, quá cực đoan rồi."
Tiếng cãi vã bên ngoài cuối cùng cũng lắng xuống.
Phùng Vũ tóc tai rối bời, ôm mặt khóc sướt mướt bước vào văn phòng.
"Sao thế này?"
Quản lý nhân sự theo sau cô ta, báo cáo:
"Hứa tổng, Trần tổng, Dương Giai đã bị mời ra khỏi công ty rồi."
Bà ta liếc nhìn Phùng Vũ, cô ta vẫn còn nức nở úp mặt xuống bàn.
"Nhưng... Trợ lý Phùng đã bị Dương Giai đánh thương khá nặng."