Tôi lạnh lùng ngắt lời anh ta:
"Trần Húc, em không phải đang xin phép anh. Em chỉ đang thông báo thôi.
"Em giữ 55% cổ phần, anh có 45%.
"Em mới là cổ đông lớn nhất của công ty này."
Anh ta tái mặt: "Hứa Hoan, em không tin anh sao?"
Ha! Gấp gáp thế này, là đang chột dạ à?
Tôi chậm rãi nói:
"Mai em sẽ đến công ty, lâu rồi không ghé.
"Anh nhớ bảo người dọn dẹp lại văn phòng cho em."
Không thể thuyết phục tôi từ bỏ, anh ta giận dữ quay vào phòng.
5
Sáng hôm sau, Trần Húc ra khỏi nhà từ sớm.
Tôi chơi với con một lúc, đến công ty thì đã hơn 10 giờ.
Trước khi rời khỏi công ty, văn phòng của tôi và Trần Húc chỉ ngăn cách bởi một vách ngăn.
Nhưng bây giờ, chỗ đó đã biến thành văn phòng của Phùng Vũ, còn hành chính lại xếp cho tôi một chiếc bàn làm việc nhỏ ở khu vực chung.
"Hứa tổng, Trần tổng bảo chị ngồi tạm ở đây."
Nhìn chiếc bàn nhỏ bé đó, tôi bật cười vì tức giận:
"Cô tên gì?"
"Hứa tổng, tôi là quản lý hành chính, Dương Giai."
"Dương Giai phải không? Cô có thể rời đi rồi, công ty không cần cô nữa."
"Dựa vào đâu? Chị Hứa thật là uy phong, một bà nội trợ toàn thời gian, vừa quay lại công ty đã đòi sa thải người khác?"
Dương Giai tỏ rõ thái độ bất mãn.
"Dựa vào việc cô gọi tôi là Hứa tổng, nhưng tôi không hài lòng với công việc của cô, thế nên tôi sa thải cô."
"Tôi chỉ làm theo chỉ thị của Trần tổng."
Tôi đi thẳng đến văn phòng Trần Húc.
Anh ta đang nói chuyện điện thoại, bên cạnh là một cô gái gầy gò, da trắng – chắc hẳn là Phùng Vũ.
Thấy tôi bước vào, cả hai đều ngẩng đầu lên nhìn.
Tôi ngồi phịch xuống bàn làm việc của anh ta.
"Hứa Hoan, em làm gì vậy?"
"Làm gì ư? Trần Húc, anh đẩy bàn làm việc của tôi vào góc khuất đó là có ý gì?"
"Em chẳng phải chỉ muốn đến công ty xem một chút thôi sao? Lẽ nào còn muốn một văn phòng riêng à?"
"Trần Húc, tôi chính thức thông báo với anh: Tôi quay lại công ty làm việc, không phải chuyện đùa đâu."
Sao, anh ta căng thẳng như vậy, sợ tôi quay lại để kiểm tra sổ sách à?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Mặt anh ta tối sầm lại, im lặng một lúc lâu rồi miễn cưỡng bảo Phùng Vũ nhường văn phòng.
Cô ta kéo ghế, ngúng nguẩy ngồi sát vào bàn của Trần Húc:
"Trần tổng, nếu Hứa tổng muốn dùng văn phòng của tôi, vậy tôi đành phải ngồi nhờ chỗ anh rồi."
"Cô nói cái gì là văn phòng của cô?"
Vừa ngồi xuống, tôi lại đứng bật dậy, bước đến trước mặt Phùng Vũ, cúi đầu nhìn cô ta:
"Cô là Phùng Vũ đúng không?"
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Cô ta mở to đôi mắt long lanh, khẽ gật đầu.
Tống Tùy đã gửi cho tôi vô số ảnh của cô ta, nhưng ảnh và người thật vẫn có chút khác biệt.
Cô ta có gương mặt mong manh, yếu đuối, dễ khiến đàn ông nảy sinh bản năng muốn bảo vệ.
Đặc biệt là đôi mắt to tròn, ngây thơ và vô tội – lại càng giống người trong ký ức của tôi.
Quả nhiên là một bản sao hoàn hảo.
6
Mặc dù chưa thể vạch trần chuyện xấu xa của Trần Húc và Phùng Vũ ngay lập tức, nhưng tôi cũng không định nuốt cục tức này.
Tôi cúi người, nắm lấy cằm Phùng Vũ:
"Cô gái nhỏ, nhìn xinh đẹp thế này, sao lời nói lại nồng nặc mùi trà xanh thế?
"Cái gì mà văn phòng của cô? Một trợ lý nhỏ bé như cô lại có văn phòng riêng sao?
"Tôi là cổ đông lớn nhất công ty, lại bị đẩy vào một góc làm việc?"
Trần Húc nhíu mày, giọng đầy bực bội:
"Hứa Hoan, đủ rồi đấy! Cô ấy đã nhường văn phòng cho em rồi, em còn muốn gì nữa?"
Tôi bật cười:
"Nhường? Nghe cứ như thể cô ta bị thiệt thòi lắm ấy!
"Anh làm ơn hiểu cho rõ đi, đây vốn dĩ là văn phòng của tôi, tôi chỉ lấy lại những gì thuộc về mình mà thôi.
"Là cô ta chiếm dụng văn phòng của tôi đấy, rõ chưa?
"Lần sau nói chuyện thì nói cho đàng hoàng, đừng suốt ngày giả vờ đáng thương, giả bộ vô tội cho ai xem hả?"
Phùng Vũ muốn quay đầu cầu cứu Trần Húc, nhưng tôi giữ chặt cằm cô ta, không để cô ta nhúc nhích.
Cô ta hoảng loạn đến mức bật khóc:
"Hứa tổng, tôi không có ý đó."
Giọng nói nghẹn ngào, run rẩy.
Trần Húc không ngồi yên được nữa:
"Hứa Hoan, em đang làm gì vậy? Em định đánh người à?"
Tôi vỗ nhẹ lên mặt Phùng Vũ:
"Nhớ kỹ chưa?"