Nhật Ký Báo Thù Của Bà Nội Trợ

Chương 7



Tôi rùng mình, tay chân lạnh toát.  

 

Tôi vẫn nghĩ rằng anh ta chỉ mới ngoại tình với Phùng Vũ trong hai năm gần đây.  

 

Không ngờ, người mà anh ta luôn nhớ nhung lại là Từ Nhược Mộng.  

 

Người này tôi đã biết từ lâu.  

 

Cô ta và Trần Húc là bạn học cấp ba.  

 

Thì ra, anh ta chưa bao giờ quên người đó, giấu tôi suốt bao nhiêu năm trời.  

 

Trước đây, tôi từng gặp Từ Nhược Mộng vài lần, còn ăn cơm chung.  

 

Có lần cô ta đi công tác đến thành phố này, Trần Húc không có ở đây, tôi còn giúp cô ta đặt khách sạn.  

 

Bây giờ nghĩ lại, tôi đúng là một con ngốc.  

 

Từ yêu đến cưới, tôi và Trần Húc đã bên nhau hơn mười năm.  

 

Vậy mà, suốt ngần ấy năm, anh ta vẫn không buông bỏ được Từ Nhược Mộng.  

 

Đây chính là cái gọi là "bạch nguyệt quang" sao?  

 

Tôi bật cười chế giễu chính mình.  

 

Quả nhiên, thế gian này không đáng tin.  

 

Đường Nhụy nói công ty Húc Mộng mới được thành lập chưa đầy nửa năm.  

 

Trong khi tôi phải chịu đựng bao đau đớn để mang thai và sinh con, anh ta không những có tiểu tam, tiểu tứ, mà còn âm thầm chuyển tài sản.  

 

Tôi vừa giận vừa lạnh lòng, chỉ muốn đ.ấ.m cho anh ta một trận.  

 

Nhưng Đường Nhụy nhắc tôi phải bình tĩnh.  

 

Chờ thu thập đủ bằng chứng, đến lúc đó vạch trần cũng chưa muộn.  

 

11 giờ đêm, tôi về đến nhà.  

 

Trần Húc hiếm khi ngồi trên sofa, cầm điện thoại lướt xem gì đó, trông có vẻ đang đợi tôi.  

 

Anh ta đã nhắn tin WeChat cho tôi, nhưng tôi đang tức nên không thèm trả lời.  

 

"Sao về muộn vậy?"  

 

Tôi nhẹ nhàng thở dài:  

 

"Haizz, lâu rồi không đi làm, có chút lạ lẫm.  

 

"Hôm nay phải tìm hiểu thêm, nếu không nỗ lực, sẽ bị bỏ lại mất."  

 

Anh ta cau mày:  

 

"Em mà mệt thì đừng đi làm nữa, công ty cũng đâu thiếu người."  

 

Xem ra anh ta vẫn chưa từ bỏ ý định ngăn cản tôi.  

 

Không lạ gì chuyện anh ta có thể chờ tôi đến khuya thế này.  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

"Tại sao lại không đi làm chứ?  

 

"Bây giờ mỗi ngày em tràn đầy năng lượng, không đi làm lại thấy bứt rứt.  

 

"Hôm nay trao đổi với đồng nghiệp, em phát hiện công ty đang ngày càng xuống dốc đấy.  

 

"Năm ngoái doanh thu còn thấp hơn lúc em nghỉ sinh con, nhưng chi phí nhân sự thì lại tăng vùn vụt.  

 

"Nghe nói bây giờ anh còn có cả tài xế riêng?  

 

"Giờ kinh tế khó khăn, không phải lúc nuôi người nhàn rỗi đâu, vị trí này nên cắt giảm ngay."  

 

Tôi liên tục đưa ra một loạt nhận xét, không cho anh ta có cơ hội chen vào.  

 

Nói xong, tôi quay lưng về phòng.  

 

Trước khi ngủ, tôi nhắn tin cho Tống Tùy, nhờ anh ta điều tra một số chuyện.  

 

Trò chơi chính thức bắt đầu rồi.

 

9

 

Sáng hôm sau đi làm, Phùng Vũ và Trần Húc đều không có mặt.  

 

Trần Húc nói anh ta có hẹn gặp khách hàng, còn Phùng Vũ viện cớ vết thương trên mặt bị viêm, phải đi bệnh viện kiểm tra lại.  

 

Hai kẻ đó có lén lút ở bên nhau hay không, tôi không còn muốn nghĩ đến nữa.  

 

Dù sao thì Tống Tùy cũng sẽ báo cáo lại cho tôi.  

 

Tôi gọi quản lý Lưu đến, ra hiệu cho bà ta tìm một lỗi sai của Phùng Kiến – anh trai Phùng Vũ, rồi đuổi anh ta khỏi công ty.  

 

Bọn ký sinh trùng này còn bám trụ thêm ngày nào, tôi mất tiền thêm ngày đó.  

 

Quản lý Lưu nói chuyện này quá đơn giản.  

 

Công ty có hai chiếc xe sang, giá trị hàng triệu tệ, mua chỉ để giữ thể diện.  

 

Kể từ khi Phùng Kiến làm tài xế, hắn chưa bao giờ đến công ty.  

 

Mỗi lần Trần Húc cần xe, đều là Phùng Vũ nhắn trước cho Phùng Kiến để hắn lái xe tới.  

 

Còn lại, hắn tự do dùng xe công ty, khoe khoang khắp nơi, lừa gạt các cô gái nhẹ dạ rằng xe thuộc sở hữu của mình.  

 

Nửa đầu năm nay, từng có một cô gái đến công ty tuyên bố mình đã mang thai con của giám đốc.  

 

Trần Húc bước ra, nhìn cô ta với ánh mắt xa lạ, hoàn toàn không biết cô là ai.  

 

Sau khi điều tra, mới phát hiện Phùng Kiến đã giả làm giám đốc công ty, lái xe sang đi lừa gạt phụ nữ.  

 

Nhận lệnh của tôi, quản lý Lưu lập tức gọi Phùng Kiến quay lại công ty.  

 

Dưới sự giám sát của bảo vệ, bà ta cầm theo sổ tay nhân sự, thẳng thừng thông báo hắn đã bị sa thải.  

 

Phùng Kiến chưa từng chấm công, không có dữ liệu đi làm, việc đuổi hắn hoàn toàn hợp lý, công ty không cần bồi thường.  

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

 

Giống như Dương Giai, Phùng Kiến cũng làm ầm lên, ban đầu không chịu rời đi, sau đó lại yêu cầu được bồi thường.