Nhật Ký Báo Thù Của Bà Nội Trợ

Chương 8



Quản lý Lưu cười lạnh:  

 

"Giờ làm việc anh không có mặt, còn lái xe công ty đi hẹn hò, lại đòi bồi thường sao?"  

 

Phùng Kiến biện bạch rằng tài xế không cần ngồi văn phòng.  

 

"Thế à? Vậy giải thích thế nào về việc anh dùng xe công ty cho việc riêng?"  

 

Quản lý Lưu bật một đoạn video:  

 

Hình ảnh ghi lại cảnh Phùng Kiến nắm tay một cô gái bước lên xe, thời gian hiển thị đúng vào giờ làm việc.  

 

"Dữ liệu từ camera hành trình tôi đã sao lưu hết, còn nhiều cảnh tương tự.  

 

"Nếu anh không rời đi, chúng ta sẽ gặp nhau trên tòa. Tất cả chi phí nhiên liệu và các khoản tiêu xài riêng bằng xe công ty, đều sẽ được tính toán lại."  

 

Phùng Kiến cứng họng, không nói nổi câu nào.  

 

Hai bảo vệ mỗi người một bên, ép hắn ra khỏi công ty.  

 

Sáng nay, cả Trần Húc và Phùng Vũ đều không đến.  

 

Phùng Kiến không tìm được ai đứng ra giúp đỡ, đành chửi bới vài câu rồi bỏ đi.  

 

Trước khi đi, hắn còn đá vào cửa phòng tôi, gào lên:  

 

"Đồ đàn bà già nua, tao sẽ khiến mày bị đuổi khỏi nhà tay trắng!"  

 

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Tôi mỉm cười, bình tĩnh nói:  

 

"Công ty đang cắt giảm nhân sự, sa thải anh là quyết định của tôi và Trần tổng.  

 

"Anh đoán xem, tại sao hôm nay anh ta không có mặt?"  

 

Có cơ hội đổ thêm dầu vào lửa, tôi rất sẵn lòng.  

 

Dù sao, bây giờ tôi cũng chẳng còn chút thương xót nào cho anh ta nữa.

 

10

 

Tôi, Trần Húc và Phùng Vũ, ba kẻ trong văn phòng, ai cũng ôm tâm tư riêng, duy trì sự bình yên giả tạo.  

 

Về chuyện sa thải Phùng Kiến, Phùng Vũ chưa từng nhắc đến trước mặt tôi, như thể chưa từng xảy ra.  

 

Ban đầu, tôi nghĩ cô ta sẽ khóc lóc cầu xin.  

 

Có lẽ Trần Húc đã dỗ dành cô ta, hoặc vẽ ra một cái bánh thật lớn khiến cô ta tạm thời ngoan ngoãn.  

 

Gần đây, Trần Húc ra ngoài ngày càng nhiều, thậm chí không dẫn theo Phùng Vũ.  

 

Mỗi khi cô ta đòi đi cùng, anh ta đều lấy tôi làm cái cớ:  

 

"Nghe lời nào, cô ta vẫn còn ở đây. Ngày nào em cũng theo anh ra ngoài, cô ta sẽ nghi ngờ mất.  

 

"Giờ mình cứ nhẫn nhịn một chút, đợi chuyển hết tài sản xong, sẽ không phải sợ cô ta nữa."  

 

Dưới camera giám sát rõ nét, tôi thấy mắt Phùng Vũ rưng rưng nước mắt, bám c.h.ặ.t t.a.y Trần Húc không chịu buông.  

 

"Em không muốn ở đây thêm một ngày nào nữa!  

 

"Anh bỏ em lại một mình trong văn phòng, em cảm thấy bức bối đến phát điên.  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

"Cô ta suốt ngày ở đây buôn chuyện điện thoại với khách hàng, em sắp phát điên rồi!"  

 

Mấy năm Trần Húc điều hành công ty, tình hình ngày càng tệ, nhiều khách hàng cũ cũng bỏ đi.  

 

Tôi quay lại, phải mặt dày liên lạc lại từng người một.  

 

Không ngờ, trong mắt Phùng Vũ, chuyện này lại trở thành tôi chỉ ngồi đó nhàn rỗi nói chuyện phiếm.  

 

Cô ta không muốn đối diện với tôi, tôi lại càng không muốn nhìn thấy cô ta.  

 

Thế nên, khi cô ta và Trần Húc lén lút thân mật trong cầu thang xong, quay lại văn phòng, tôi giả vờ như vô tình hỏi:  

 

"Phùng Vũ, sao thế? Văn phòng này cô không ngồi yên được à?  

 

"Mỗi ngày cứ đi ra đi vào, trông rảnh rỗi thật đấy."  

 

"Chẳng phải Trần tổng cũng không ở đây sao?"  

 

Tôi cười nhạt nhìn cô ta:  

 

"Cô là trợ lý của anh ta, sao khi anh ta ra ngoài bàn chuyện, cô lại không đi theo?  

 

"Trợ lý kiểu gì mà lại không theo sát sếp?  

 

"Hay là… Trần tổng không còn tin tưởng cô, không muốn dùng cô nữa?"  

 

Dạo này, Trần Húc bận rộn với Từ Nhược Mộng, thời gian ở bên Phùng Vũ giảm hẳn.  

 

Nghe tôi nói vậy, sắc mặt Phùng Vũ lập tức trắng bệch, lẩm bẩm:  

 

"Không thể nào… không thể nào..."  

 

Tôi cúi đầu, đúng lúc nhận được tin nhắn của Tống Tùy kèm theo một bức ảnh mới.  

 

"Có gì mà không thể chứ?  

 

"Trần Húc gần đây chẳng biết làm gì, nhưng bây giờ ngay cả về nhà cũng không về nữa, con cũng không đoái hoài tới."  

 

Tôi thở dài, lẩm bẩm:  

 

"Không biết có phải anh ta đang nuôi chó bên ngoài không nữa?"  

 

Phùng Vũ lập tức ngẩng đầu lên:  

 

"Hứa tổng, dạo này Trần tổng không về nhà sao?"  

 

Tôi xoa xoa thái dương, làm bộ mệt mỏi:  

 

"Đúng vậy. Cô có biết anh ta đi đâu không?  

 

"Ngày thì đến công ty dạo một vòng rồi mất hút, đêm thì không về nhà."  

 

"Tôi nhớ cô là trợ lý của anh ta mà?  

 

"Cô giúp tôi theo dõi xem anh ta có nuôi ai bên ngoài không.  

 

"Trả lương cao như vậy, chẳng lẽ chỉ để cô ngồi ăn không?"  

 

"Nếu chuyện nhỏ này cũng không làm được, thì cô nên suy nghĩ xem có nên rời khỏi đây sớm không."