Một lúc sau, Sở Kỹ Thu cũng bắt đầu buồn ngủ, cậu chống tay lên chán rồi nhắm mắt lại, đến khi mở mắt ra thì nhìn thấy Nãi Hinh đi từ dưới lên, vì đi giày cao gót lên từng bước chân đều phát ra tiếng cạch cạch đánh thức cậu.
Nãi Hinh mặc chiếc áo gió dài. Đó là một chiếc áo gió nam, lớn hơn nhiều so với vóc dáng nhỏ nhắn của cô. Cổ tay áo dài che phủ lòng bàn tay cô vạt áo dài đến bắp chân, gần như bao phủ hoàn toàn cơ thể cô.
Nhận ra ánh mắt của Sở Kỳ Thu nhìn mình, cô nàng cười toe toét: "Huyễn Như đưa cho em đấy."
Lâm Huyễn Như?
Chẳng lẽ Nãi Hinh không phát hiện ra việc cậu ta đang dấu sao...
Cậu liếc nhìn trạng thái của cô gái nhỏ, suy nghĩ: khóe miệng hơi nhếch lên, nhìn giống như đang cười nhưng thực ra cũng không phải cười. Nhìn qua cũng không giống như cố ý, có vẻ đang cố ý dùng nụ cười giả để che giấu cảm xúc sâu sắc hơn, đáng tiếc là che giấu không tốt lộ ra rất nhiều khuyết điểm.
Có vẻ như cô ấy đã nhìn thấy việc của Lâm Huyễn Như trong phòng đàn nhưng vì thể diện nên không muốn công khai.
Nhưng tại sao vẫn mặc áo gió của cậu ta?
Bây giờ cậu bắt đầu lo lắng không biết cô ấy có nhìn thấu tính cách của Lâm Huyễn Như hay không.
"Sắp lên sân khấu rồi." Nãi Hinh đi ngang qua Sở Kỳ Thu duỗi tay ra đánh thức hai người bạn vẫn còn đang ngủ. "Đừng ngủ nữa! Nếu còn ngủ nữa thì trời sẽ sáng mất đấy."
Trong môi trường như vậy, giấc ngủ thường rất nông nên bọn họ nhanh chóng bị đánh thức, chớp chớp đôi mắt cho tỉnh ngủ đồng thời vươn vai duỗi người, ngáp dài: "Tôi buồn ngủ quá. Nhóm nào đang biểu diễn vậy? Bây giờ là mấy giờ rồi?"
Sở Kỳ Thu giơ tay xem đồng hồ: "Ba giờ ba mươi."
Cậu cũng mới thức dậy nên cũng không biết đang ở giai đoạn nào.
"Là tổ thứ mười bốn." Nãi Hinh dùng ngón tay kéo lớp vải áo gió che chân cô, "Lượt diễn của anh ấy ngay đằng sau, là tổ thứ mười lăm. Đợi anh ấy biểu diễn xong chúng ta sẽ đi luôn chứ?"
Tiểu Vũ nhắm mắt nghiêng đầu, lảo đảo nói: "Được rồi. Dù sao thì em cũng không muốn ở lại đây nữa,thực sự quá mệt mỏi, em muốn về khách sạn nằm một lát."
Tiểu Không cũng đồng ý.
Để tránh tình trạng người hâm mộ rời khỏi địa điểm sau khi xem thần tượng của mình, ê-kíp chương trình đã đưa ra một quy tắc bất thành văn: tất cả khán giả phải ở lại trong địa điểm để xem toàn bộ chương trình và điện thoại di động bị tịch thu không được trả lại cho đến khi chương trình kết thúc.
Nhưng Nãi Hinh và Sở Kỳ Thu thì khác, mỗi người đều có đặc quyền riêng. Quyền lợi của Nãi Hinh cao hơn Sở Kỳ Thu người có thẻ công tác. Cô có thể yêu cầu nhân viên bảo vệ lấy điện thoại di động của Tiểu Vũ và Tiểu Không trước.
"Còn anh thì sao, Sở Kỳ Thu? Anh có muốn ra ngoài với bọn em luôn không?" Nãi Hinh liếc nhìn chiếc máy ảnh cậu đặt dưới chân, mỉm cười: "Em thấy anh thực sự không muốn chụp ảnh Yizhen nữa rồi."
Cậu cân nhắc khả năng Ngôn Minh có thể ra ngoài và bày tỏ lòng biết ơn trong vài phút cuối, nó không khả quan cho lắm nên nói, "Được thôi, chúng ta cùng đi đi."
Không cần phải tiếp tục lãng phí thời gian ở đây nữa, cậu định quay về khách sạn chờ Ngôn Minh.
Nhóm thứ mười lăm bước lên sân khấu. Lâm Huyễn Như là rapper chính trong bài hát, nhạc dance rất sôi động, chuyển động cơ thể và khẩu âm rất mượt mà, đánh thức một số khán giả đang trong trạng thái buồn ngủ. Không khí trong khán phòng nhanh chóng được khuấy động, mọi người bắt đầu vẫy bảng đèn theo nhịp điệu của cậu ta.
Lâm Huyễn Như vừa mới xuất hiện trên sân khấu, hai cô gái bên cạnh cô liền bắt đầu nhảy múa và reo hò. Nhưng Nãi Hinh lại thờ ơ khác thường, vẻ mặt buồn bã và không nói gì cả. Cậu nhìn thấy cô ấy đang dùng ngồi niết hai ngón tay với nhau.
Bởi vì có người ở giữa nên hai người bạn kia không nhận ra điều gì bất thường. Họ bị sân khấu hấp dẫn, thở dài cảm thán từ tận đáy lòng: "Lâm Huyễn Như rất có tài năng, lại đẹp trai, tại sao trước kia anh ấy không nổi tiếng nhỉ? Anh ấy khá lớn tuổi so với các thần tượng khác, hẳn đã là thực tập sinh từ lâu rồi nhưng em chưa từng nghe đến tên anh ấy."
Nãi Hinh nói: "Công ty mà anh ấy ký hợp đồng trước đây rất tệ. Họ không có năng lực và không có hoạt động kinh doanh nào để tạo điều kiện cho họ phát triển. Sau khi hợp đồng năm năm hết hạn, anh ấy đã chuyển sang một công ty khác và tình hình đã khá hơn một chút."
Tiêu Không lẩm bẩm: "Nếu năm nay không thể ra mắt, năm sau đã 24 tuổi rồi. Đến lúc đó, anh ấy đã quá già để ra mắt làm thần tượng rồi vậy nên nay nhất định phải nắm bắt cơ hội này."
Nãi Hinh cười nhạt, trong giọng nói có chút kiêu ngạo: "Bây giờ phải xem anh ấy sẽ đưa ra lựa chọn nào."
Tiểu Vũ và Tiểu Không không hiểu được ý tứ sâu xa trong lời nói của cô mà chỉ đắm chìm vào màn trình diễn sống động trên sân khấu. Có lẽ chỉ có cậu hiểu những gì mình nghe được.
Có lẽ Nãi Hinh chắc chắn rằng Lâm Huyễn Như sẽ chọn cô và bỏ rơi cô bạn gái chưa đủ tuổi và không có kỹ năng nào của mình. Đây không còn là vấn đề nan giải nữa, không có ngôi sao nhỏ nào lại hành động ngu ngốc trước mặt Nãi Hinh cả. Cô có thể cho họ mọi thứ trên con đường danh vọng và những điều kiện ẩn sau đó cũng rất hấp dẫn.
Sau phần trình diễn của nhóm thứ mười lăm, tất cả đều rời khỏi khán phòng sớm. Có một tài xế đang đợi bên ngoài để đưa Nãi Hinh về nhà còn hai cô gái kia đã đặt phòng ở một nhà trọ thanh niên gần đó.
Cậu đi vòng qua cửa trước đến lối vào khách sạn nơi các thực tập sinh và cố vấn ở.
Ngay khi sắp bước vào cửa quay, cậu đột nhiên bị ai đó chặn lại. Sở Kỳ Thu ngẩng đầu lên, nhìn thấy một cô gái tóc dài đến eo, mặc áo khoác lông vũ đứng trong bóng tối dưới chân cầu thang. Cô quấn mình như một chiếc bánh bao trong đêm đông lạnh giá, đeo bịt tai và khẩu trang. Trong bóng tối, cô chớp đôi mắt ngấn nước của mình, và dường như có hình ảnh phản chiếu của anh trong đôi đồng tử đen của cô.
"Cô là...?" Sở Kỳ Thu không nhớ mình quen cô ấy.
"Là em." Cô gái kéo khẩu trang xuống, nheo mắt cười với cậu. "Hôm đó chúng ta ở phim trường có nói chuyện với nhau. Tôi là diễn viên quần chúng. Anh được 300 tệ, em chỉ được 70 tệ. Anh còn nhớ không?"
Nghe xong câu này cậu mới nhớ ra. Có một lần, cậu được Bối Truyền gọi đi quay chụp. Trên phim trường, cậu gặp một cô gái đến làm diễn viên quần chúng chỉ để gặp Ngôn Minh. Hôm đó bọn họ nói chuyện đến rất khuya, mãi đến khi Ngôn Minh đến tìm cậu.
"Anh nhớ rồi. Em làm gì ở đây vậy?" Sở Kỳ Thu thắc mắc tại sao cô lại ngồi xổm ở đây vào lúc bốn giờ sáng. Khi cơn gió lạnh buốt mùa đông đang thổi từng đợt, nhiệt độ cảm nhận được ước tính đã giảm xuống dưới 0 độ.
"Nhà em ở gần đây. Khi nghe tin Ngôn Minh đến đây để ghi hình cho một chương trình tài năng, em đã chạy từ trường về." Cô chạy đến và nắm lấy cánh tay của Sở Kỳ Thu. "Thật đáng tiếc khi em không trúng vé... Nhưng em nghe người hâm mộ nói rằng Ngôn Minh sẽ nhận thư và em có thể đưa nó cho anh ấy sau khi anh ấy ghi hình xong chương trình. Chương trình sắp kết thúc rồi, đúng không anh? Em đã đứng ở đây được một tiếng đồng hồ rồi."
Vừa nói, cô vừa lấy từ trong túi ra một phong bì dán hình con thỏ, trên đó có chữ ký: Gửi anh Ngôn Minh - Từ Huệ Vân.
Thì ra tên thật của cô ấy là Huệ Vân.
Cậu quay đầu nhìn về phía mái vòm của phòng thu, nơi phản chiếu ánh sáng rực rỡ từ sân khấu rồi trả lời, "Nó sẽ sớm kết thúc thôi. Nhưng thường họ sẽ không quay lại khách sạn qua cánh cửa này. Có một hành lang dài trong phòng làm việc dẫn thẳng lên tầng hai của khách sạn."
Ngọn lửa hy vọng trong mắt Huệ Vân đột nhiên tắt rụi. Cô ấy rất thất vọng: "Em phải làm sao đây? Em đã chờ đợi suốt một đêm vô ích và chân cũng bị đông cứng rồi."
Ánh mắt nàng đột nhiên khóa chặt trên mặt Sở Kỳ Thu, nắm lấy tia hy vọng cuối cùng: "Anh à, anh có thể giúp em cầm thư lên không? Anh và Ngôn Minh là bạn bè, quan hệ tốt như vậy, anh muốn gặp anh ấy dễ hơn em nhiều."
Cậu nhìn chằm chằm nét chữ đẹp đẽ và hình con thỏ nhỏ trên phong bì, thầm nghĩ cô ấy hẳn đã chuẩn bị rất cẩn thận.
"Được, anh giúp em mang nó lên."
Sở Kỳ Thu cầm lấy lá thư của cô, bỏ vào trong túi.
"Cảm ơn anh nhiều lắm!" Khuôn mặt Huệ Vân lại tràn đầy niềm vui, cô mỉm cười vẫy tay với anh, "Em sắp chết cóng rồi, nếu biết anh ở đây, em đã trực tiếp đến tìm anh rồi... Bây giờ em phải đi rồi. Em sẽ về nhà ăn cơm và đi ngủ. Cảm ơn anh nhiều, khiến anh vất vả rồi, anh trai."
Sở Kỳ Thu cầm thư đi lên lầu. Cậu quẹt thẻ phòng mà Ngôn Minh đưa cho rồi mở cửa ra. Sau khi đặt lá thư của Huệ Vân và lá thư của Nghiêm Gia Mộng lên chiếc bàn tròn ở cửa, cậu bước vào phòng tắm và bắt đầu cởi quần áo rồi tắm rửa.
Dòng nước nóng dễ chịu xua tan sự mệt mỏi và lạnh lẽo. Lúc này, cậu nghe thấy tiếng có người quay lại.
Cậu mặc áo choàng tắm rồi bước ra khỏi phòng, thấy Ngôn Minh đang dựa vào ghế sofa nhỏ đọc những lá thư hâm mộ mà cậu đặt trên bàn. Vương Trù đang sắp xếp lại túi đựng đồ trang điểm đã đầy ắp của mình. "Đừng đọc nữa anh Nghôn, anh nhanh đi ngủ đi. Anh có một sự kiện vào chín giờ sáng... Em giúp anh cất đi."
"Để tôi đọc hết lá thư này đã." Ngôn Minh giơ cổ tay lên, dễ dàng tránh được ý định giật lá thư của Vương Trù. Thứ anh đang đọc lúc này chính là lá thư Huệ Vân viết cho anh.
Sở Kỳ Thu nói: "Em thay người hâm mộ của anh mang bức thư này lên. Cô ấy không có vé nhưng muốn đưa bức thư cho anh nên đã đợi ở dưới tòa nhà suốt đêm."
Vương Trù nghe vậy thì rụt cổ lại: "Trời ạ, anh Ngôn, bọn họ thật sự rất thích anh. Nếu em đứng dưới chân tòa nhà cả đêm, chắc chắn sẽ chết cóng mất."
Có vẻ đã đọc xong bức thư, Ngôn Minh gấp lại nguyên dạng, nhét vào phong bì, vẻ mặt nghiêm túc như đang cất giữ một báu vật quý giá. Vương Trù rất khéo léo khi bỏ bức thư này cùng với những bức thư khác của người hâm mộ vào một chiếc cặp da màu vàng.
Môi của Ngôn Minh mất đi màu sắc sau khi tẩy trang, trên trán nổi lên vài đường gân xanh mỏng, đôi mắt đỏ ngầu dáng vẻ tràn đầy sự mệt mỏi. Các nhân viên của Mật Đào đều đã quen với việc các cố vấn và thực tập sinh làm việc suốt ngày đêm. Sau nhiều ngày mệt mỏi ở đây, ngay cả một vị thần cũng không thể trụ vững.
Ngôn Minh tắm rửa, thay đồ ngủ, nằm trên giường cùng Sở Kỳ Thu vai kề vai dưới chăn, nhắm mắt lại, trước khi ngủ thiếp đi hỏi: "Mặt trời mọc rồi em có đi làm không?"
Sở Kỳ Thu nhận được câu trả lời: "Không. Hôm nay em xin nghỉ một ngày để đi cùng anh."
"Ừm..."
Cậu vuốt ve mái tóc của Ngôn Minh. Ngôn Minh thích được chạm vào tóc, trong sự động chạm an ủi này, anh dần thả lỏng đôi lông mày rồi chìm vào giấc ngủ sâu.
Tám giờ sáng, hai người bị Vương Trù đánh thức. Một giấc ngủ ngắn ba tiếng không đủ để khiến họ cảm thấy sảng khoái nhưng nó giúp họ phục hồi một phần sức lực thể chất.
Vào lúc chín giờ, Ngôn Minh được thông báo rằng sẽ đến một địa điểm cách đó mười phút lái xe để ghi hình một tập của một chương trình tạp kỹ bắt nguồn từ chương trình tìm kiếm tài năng và anh ấy sẽ có thể về nhà sau khi ghi hình xong.
Vương Trù lần lượt lấy áo khoác và quần của Ngôn Minh, động tác chỉnh tề: "Anh Ngôn, đoàn làm phim đã thuê hai chiếc xe buýt đưa chúng ta đến đó. Nhiều người như vậy có lẽ chúng ta có thể phải đứng... Chúng ta cũng có thể lái xe, nhưng đạo diễn nói rằng con đường bên kia vẫn chưa được sửa chữa, đầy ổ gà, không có bãi đỗ xe."
Một số nghệ sĩ không muốn chia sẻ xe với các nhân viên khác để giữ gìn hình ảnh, nhưng Ngôn Minh lại rất dễ nói chuyện: "Không sao, vậy sẽ không lái xe".
Sở Kỳ Thu từ trên giường đứng dậy, đôi mắt còn ngái ngủ: "Hai người nói chuyện công việc đi, em xuống lầu mua cà phê... tiện thể mang cho hai người luôn."
Đội ngũ chương trình đã chuẩn bị cà phê hòa tan cho họ, nhưng cậu lại không quen dùng loại cà phê này.
Cậu chỉnh trang lại bản thân một chút rồi đi ra ngoài. Có một quán cà phê ở tầng một của khách sạn.
Sau khi gọi món, cậu ngồi đợi trước quầy thu ngân.
Một lát sau, cậu nghe thấy có người gõ cửa sổ, khi nhìn lại thì thấy người gõ cửa sổ chính là Huệ Vân.
Cô cầm một túi sữa đậu nành nóng trên tay, bước qua cổng và chạy về phía anh: "Chào buổi sáng! Anh, anh đã giúp em đưa thư cho anh Ngôn Minh chưa?"
Sở Kỳ Thu gật đầu: "Đã đưa rồi, Ngôn Minh cũng đã đọc rồi."
Cô ấy lập tức mỉm cười: "Thật tốt quá, anh thật đáng tin cậy!"
Sở Kỳ Thu hỏi: "Cả đêm qua không về nhà à?"
Cô ngồi xuống chiếc ghế dài bên cạnh: "Em về rồi, mà sáng sớm thầy giáo gọi điện bảo em về trường sớm, em mua vé tàu cao tốc lúc 9 giờ rồi đến đây thử vận may, nghĩ rằng có lẽ có thể nhân cơ hội này để gặp anh Ngôn, đến giờ vẫn chưa thấy ai... Thôi em đi đây."
Sở Kỳ Thu cũng giờ tay chào tạm biệt cô: "Đi vui vẻ nhé."
Nhưng Huệ Vân không có ý định rời đi, cô ngơ ngác nhìn màn hình điện thoại, đột nhiên nghiến răng: "Em tức quá, đêm qua em không ngủ, cả đêm cùng đám anti đánh nhau."
Cô ta hung dữ nói: "Chết tiệt, đám người đó lại nói rằng anh Ngôn Minh không có bạn gái là vì anh ta thích đàn ông!"
Sở Kỳ Thu suýt nữa sặc nước bọt: "Cái gì cơ?"
Huệ Vân đắc ý: "Khi nhìn thấy phản ứng ngạc nhiên của anh, em có thể đoán được rằng anh ấy không phải là người đồng tính. Là bạn của anh ấy, phản ứng của anh là đáng tin cậy nhất."
Cậu không còn gì để nói.
Huệ Vân: "Sao anh ấy có thể là gay được? Khi nhìn Ngôn Minh luôn có cảm giác couple với mọi ngôi sao nữ mà đã từng hợp tác. Nếu thích đàn ông, em có thể ngoảnh đầu đi và bước lùi. Em không bao giờ có thể phạm sai lầm khi quan sát mọi người. Anh ấy không thể làm điều buồn nôn như vậy."
Chu Kỳ cảm thấy thất vọng sau khi nghe miêu tả cuối cùng.
"buồn nôn"......
Liệu điều này có gây ra sự "buồn nôn" cho công chúng không?
Huệ Vân không để ý đến nỗi buồn thoáng qua trong mắt Sở Kỳ Thu: "Thật ra, em không phải là fan bạn gái. Nếu một ngày nào đó Ngôn Minh công khai mối quan hệ với một ngôi sao nữ, em chắc chắn sẽ ủng hộ anh ấy 100%. Em sẽ không khóc lóc và la hét như những người hâm mộ khác, điều đó thật xấu hổ."
Sở Kỳ Thu cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, cười thản nhiên nói: "Vậy nếu anh ấy không thích phụ nữ nữa, em sẽ không làm fan của anh ấy nữa à?"
Huệ Vân cong môi: "Em, có lẽ sẽ không thích anh ấy nữa... Em không kỳ thị người đồng tính. Em chỉ nghĩ rằng người đồng tính không thể trở thành người nổi tiếng vì họ sẽ dẫn dắt trẻ em đi sai đường."
Dẫn dắt trẻ em đi sai đường.
Không thể là một ngôi sao.
Buồn nôn.
Cậu đã từng thấy loại miêu tả này trên mạng không dưới một trăm lần, trước kia cậu có thể dễ dàng lướt ngón tay trên màn hình tràn ngập những từ ngữ khủng khiếp này như thể chúng chẳng liên quan gì đến bản thân, nhưng giờ chúng được đưa lên người Ngôn Minh nó khiến cậu không thể lờ đi được nữa.
Một cảm giác chán nản và buồn bã dâng trào.
Đây là một người hâm mộ thích Ngôn Minh đến mức có thể đợi anh ấy suốt đêm giữa mùa đông lạnh giá chỉ để gửi cho anh ấy một lá thư. Còn nếu không phải là người hâm mộ mà chỉ là một khán giả bình thường thì sao? Nếu khuynh hướng tình dục của Ngôn Minh bị phơi bày, mọi người sẽ nhìn nhận anh ấy thế nào?
Sở Kỳ Thu không dám nghĩ nhiều nữa.
Huệ Vân rời khỏi quán cà phê, bắt xe ra bến tàu cao tốc.
Sở Kỳ Thu mang theo ba cốc cà phê do người phục vụ chuẩn bị đến bãi đậu xe.
Họ đã hẹn gặp nhau ở bãi đậu xe. Vào lúc 8:40, chiếc xe buýt đầu tiên chở đầy khách đóng cửa và lái đi. Ngôn Minh và Vương Trù không xuống.
Đến 8:45, chiếc xe buýt thuê thứ hai đã đầy. Lúc này, cuối cùng thì Ngôn Minh và những người khác cũng xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Sở Kỳ Thu lên xe trước, Ngôn Minh theo sát phía sau. Không còn chỗ ngồi nào nữa nên hai người họ đứng đối diện nhau, tay nắm lấy lan can. Sau đó, một nhóm nhân viên mang theo thiết bị quay phim đi tới, chiếm gần hết diện tích trống, Ngôn Minh đành phải đến gần Sở Kỳ Thu.
Ngôn Minh cúi đầu hỏi cậu: "Em đang không vui."
Ngôn Minh đội một chiếc mũ thể thao che kín trán và chỉ có Sở Kỳ Thu mới có thể thấy được ánh mắt của anh khi anh nhìn xuống.
Sở Kỳ Thu vội vàng phủ nhận: "Không phải, chỉ là ngủ không ngon thôi."
Mặc dù xung quanh có rất nhiều người nhưng tất cả mọi người đều có vẻ vẫn còn đang ngủ, không nói chuyện với nhau nhiều, rất yên tĩnh. Vì vậy, hai người nói chuyện rất nhỏ vì sợ bị nghe lén.
"Em thấy người hâm mộ đưa thư cho anh tối qua ở quán cà phê." Sở Kỳ Thu không biết tại sao mình lại nhắc đến chuyện này, cậu cảm thấy đầu óc mình có vấn đề rồi.
Ngôn Minh nhướng mày: "Cả đêm không về nhà sao?"
Sở Kỳ Thu: "Cô ấy đã trở về rồi. Cô ấy chỉ dậy sớm để bắt tàu cao tốc thôi. Ga tàu ở gần đây thôi."
Ngôn Minh: "Vậy thì tốt."
Tốt đấy.
Sở Kỳ Thu nghe vậy càng cảm thấy buồn bã, cậu nhớ tới đêm qua Ngôn Minh còn đọc thư của Huệ Vân trước khi đi ngủ, anh gấp thư lại, cất vào phong bì. Anh ấy nhờ Vương Trù thu thập những lá thư này rất trân trọng chúng và muốn mang chúng về nhà.
Càng nghĩ càng thấy khó chịu, trong mắt Sở Kỳ Thu dần dần tràn ngập một loại ẩm ướt và cay cay, cậu cúi mắt xuống, không dám để cho Ngôn Minh nhìn thấy.
Lúc này, đầu ngón tay cầm cốc cà phê của Sở Kỳ Thu bị Ngôn Minh nắm lấy, bởi vì quai túi siết quá lâu, cản trở máu lưu thông nên xúc giác cũng có chút tê dại. Khi cậu kịp phản ứng thì túi cà phê đã bị Ngôn Minh lấy đi.
Ngôn Minh nói: "Để anh cầm cho."
Nhưng sau khi uống cà phê, anh ấy vẫn không buông ngón tay đang giữ chặt Sở Kỳ Thu ra. Cậu có thể cảm nhận được một bàn tay lớn bao bọc bốn ngón tay mình, nhiệt độ của lòng bàn tay đang từ từ tăng lên.
Tâm trí của cậu vẫn đắm chìm trong ký ức về lời Huệ Vân đã nói, cô nói rằng người đồng tính không nên làm ngôi sao. Cậu thật ra vô cùng sợ hãi, cậu sợ mối quan hệ của Ngôn Minh sẽ bị người hâm mộ phát hiện và vạch trần, cậu sợ Ngôn Minh sẽ bị vô số người bảo thủ và chính nghĩa lên án.
Không nên như thế này.
Ngôn Minh không làm gì sai cả.
Trên xe buýt có rất nhiều người, dưới sự giám sát của mọi người, Sở Kỳ Thu vô thức muốn rút tay lại, nhưng Ngôn Minh lại nắm chặt, không cho cậu cơ hội trốn thoát.
Đứng và ngồi xung quanh đều là các đồng nghiệp của Ngôn Ming trong chương trình. Họ nhìn chằm chằm về phía trước, có lẽ trong lòng đang cầu nguyện rằng chuyến đi mười phút rung lắc này sẽ nhanh chóng kết thúc. Mặc dù xe rất đông, nhưng có lẽ nếu ai đó cúi đầu và liếc xuống, họ có thể thấy hai người bọn cậu đang nắm chặt tay nhau.
Ngôn Minh ngẩng mặt nhìn đi chỗ khác, đường viền hàm sắc nhọn của anh ngang bằng với tầm nhìn của Sở Kỳ Thu. Anh giống như một chàng sinh viên vừa mới biết yêu, nắm tay người yêu trên xe buýt đông đúc, trong lòng vui vẻ nhưng ngoài mặt lại tỏ ra bình tĩnh. Anh ta không nói thêm gì nữa, nhưng Sở Kỳ Thu biết anh muốn nói gì, anh có thể cảm nhận được mạch đập của đối phương đang đập ngày một nhanh hơn.
Ngôn Minh viết lên lòng bàn tay: Anh rất thích em.