Nhật Ký Bò Tường Quan Sát

Chương 59



Ngôn Minh phải dùng tay phải nắm lấy lan can, anh dùng tay trái để viết những chữ này. Mặt trước và mặt sau của một số nét vẽ không giống hoàn toàn với nét vẽ gốc. Vì vậy, khi viết chữ thứ ba dễ nhận biết là chữ "thích", Sở Kỳ Thu mới tỉnh ngộ và nhận ra hai chữ đầu tiên là gì.

Mỗi nét vẽ của đầu ngón tay đều để lại cảm giác tê dại trong lòng bàn tay Sở Kỳ Thu. Cậu đã đoán được điều tiếp theo mà Ngôn Minh sẽ viết nhưng cậu không ngờ rằng sau khi Ngôn Minh viết từng nét chữ "Anh thích em", anh lại trịnh trọng thêm một dấu chấm.

Ngôn Minh vẽ một vòng tròn nhỏ trong lòng bàn tay. Giống hệt như việc không bao giờ được quên bất kỳ dấu câu nào trong mọi bài thi tiếng Trung vậy.

Giọt nước mắt đọng lại trong mắt Sở Kỳ Thu gần như biến mất, nhưng không biết cái dấu chấm đó có ma lực gì khiến mắt cậu hơi xót một chút.

Tranh thủ luc Ngôn Minh không cầm tay cậu, Sở Kỳ Thu đã rút tay về nắm chặt thành nắm đấm rồi nhét ra sau lưng.

Ngôn Minh còn muốn tiếp tục viết gì đó, nhưng đầu ngón tay đột nhiên treo lơ lửng, đành phải từ bỏ. Sở Kỳ Thu cúi đầu, ánh mắt lo lắng liếc nhìn về nơi khác. Dưới hai hàng mi dày, người ta chỉ có thể nhìn thấy khóe mắt ươn ướt hồng hồng. Ngôn Minh không nghĩ nhiều chỉ cho rằng cậu đang xấu hổ.

Người lái xe đạp phanh, sau đó tiếng khí thoát ra từ trong xe buýt vang lên. Đã đến đích và cửa xe đang mở ra, mọi người bắt đầu vận chuyển đồ đạc xuống xe Ngôn Minh và Sở Kỳ Thu cũng theo sát phía sau.

Vương trù không thể chen vào cạnh Ngôn Minh, đành phải đứng nép ở một góc, tranh thủ lúc ghế phía trước không có người liền vội vã xuống xe đuổi theo Ngôn Minh.

Có một số người đang đợi ở bên ngoài, người hướng dẫn quy trình và còn có - Sở Kỳ Thu giả vờ bình tĩnh và liếc sang một bên - đó là Cừu Khâm.

Cừu Khâm cười toe toét với khuôn mặt rạng rỡ, thậm chí có thể nhìn thấy cả chân răng. Cơ mặt hướng cho thấy niềm vui vô bờ bến của cậu ta ngay lúc này này xuất phát từ tận đáy lòng. Cừu Khâm ngọt ngào gọi: "Thầy Ngôn Minh!"

Nếu là một số tiểu 0 khác trên mạng đứng ở lập trường của Sở Kỳ Thu, có lẽ sẽ dùng ngôn ngữ âm thầm hỏi thăm Cừu Khâm trong lòng, thầm nói: " Sao tiểu tiện nhân này bám dai như đỉa thế?"

Đáng tiếc, bản thân Sở Kỳ Thu lại hơi thật thà và ít nói, không thể nói ra những lời như vậy. Cậu thậm chí không biết phải dùng từ gì để miêu tả chàng thực tập sinh 19 tuổi trước mặt mình. Cậu bé này đã từng muốn hôn Ngôn Minh khi anh say rượu, sau khi bị Ngôn Minh làm ngã xuống đất, cậu ta vẫn coi như không có chuyện gì xảy ra. Cứ vài ngày, cậu lại xuất hiện trước mặt Ngôn Minh, cười tươi như hoa loa kèn vô tư lự.

Ngôn Minh hỏi Cừu Khâm: "Có chuyện gì sao?"

Cừu Khâm nhìn chằm chằm vào Ngôn Minh không chớp mắt: "Giáo viên cảnh quay nói rằng có một đạo cụ ở đây với thầy Ngôn, lát nữa sẽ dùng đến nên bảo em đến lấy."

Ngôn Minh: "Đạo cụ gì cơ?"

Đạo cụ không phải là trách nhiệm của Ngôn Minh. Cho dù những đạo cụ mà đoàn làm phim cần sử dụng đều được giữ lại, tất cả đều ở chỗ Vương Trù. Thế là Ngôn Minh bước nửa bước về phía bên trái, giơ tay ra hiệu Vương Trù tiến lên.

Vương Trù nhận ra đây chính là thực tập sinh đêm đó. Anh liếc nhìn Sở Kỳ Thu một cách lo lắng, sau đó kéo Cừu Khâm sang một bên và nói: "Có phải ô của Mười hai Cung Hoàng Đạo không? Hôm qua người quản lý sân khấu đã nhờ tôi cầm giúp, nhưng quên quay lại lấy."

"Vâng, đúng thế." Cừu Khâm trả lời mà không nhìn thứ Vương Trù lấy ra từ trong túi. Ánh mắt cậu ta vẫn nhìn về phía Ngôn Minh. Người quản lý sân khấu gọi Ngôn Minh đi, có một người đàn ông trông giống như một nhiếp ảnh gia đi theo anh ấy. Người đó đội mũ che nắng ngay khi xuống xe nên không thể nhìn rõ mặt anh ta.

Sở Kỳ Thu đảo mắt ném luôn việc vừa gặp Cừu Khâm ra sau đầu. Cậu chỉ là một kẻ nhàn rỗi ở đây, chẳng có việc gì để làm hết. Có quá nhiều người ra vào xung quanh đến nỗi không ai phát hiện ra cậu đang "xâm nhập trái phép".

Vì toàn bộ bối cảnh của chương trình đều được thuê ngoài nên một nhân viên từng làm việc với Phương Thắng Cư đã nhận ra Sở Kỳ Thu là một nhiếp ảnh gia đến từ Bối truyền, vẫn nghĩ cậu đang làm việc cho Ngôn Minh nên chào cậu.

Trong lúc Ngôn Minh được đưa đi trang điểm và đọc kịch bản Sở Kỳ Thu tìm thấy một đống ghế nhựa bèn bê một cái xuống. Khắp nơi đều có bàn bày đủ thứ đồ, cậu cố ý chọn một chỗ không có nhiều người rồi ngồi xuống. Nơi đây tránh được gió và không hề lạnh chút nào.

Khoảng mười lăm phút sau, Vương Trù tới. Cậu ra trải vài túi ni lông lớn dưới chân rồi ngồi xuống.

"Em mệt quá." Vương Trù chống tay lên bàn, dựa vào bàn thở hổn hển: "Chương trình tạp kỹ này có quá nhiều thứ phải làm, bận hơn trâu, ghi hình mười bốn tập xong có lẽ em sẽ giảm mất mười cân."

Sở Kỳ Thu rảnh rỗi đến phát chán, ngồi chỉnh độ nét của máy ảnh nói: "Bây giờ có thể nghỉ ngơi rồi, uống chút nước đi."

Vương Trù nhún vai, lau mồ hôi trên mũi: " Vẫn chưa thể nghỉ ngơi được, lát nữa em phải quay lại luôn."

Nhận thấy hơn một nửa số nhân viên xung quanh đã đi mất cậu liền hỏi: "Bắt đầu ghi hình chưa?"

Vương Trù khoát tay: "Các thực tập sinh còn chưa bắt đầu ghi hình, lát nữa bọn họ phải cưỡi ngựa nên bây giờ đang làm công tác chuẩn bị."

"Thầy Ngôn cũng phải cưỡi ngựa sao?" Cậu bắt đầu tưởng tượng cảnh Ngôn Minh cưỡi ngựa trong đầu, mới chỉ nghĩ thôi đã làm cậu cực kỳ phấn khích, "Tôi cũng muốn đi xem".

"Anh ấy không cưỡi ngựa. Nếu đạo diễn muốn anh ấy cưỡi ngựa, họ phải trả thêm tiền." Vương Trù uống hết nửa bình nước, sau đó thỏa mãn chép miệng. "Tập phim này của chương trình tạp kỹ thực ra là phần mở rộng của chương trình chính. Có lẽ nó chỉ dài khoảng mười phút khi được phát sóng. Nó sẽ chiếu ở cuối chương trình coi như là một bất ngờ, trong đó anh Ngôn xuất hiện chưa được một phút."

Sở Kỳ Thu: "Nói vậy là anh ấy có thể hoàn thành việc ghi hình ngay lập tức sao?"

Vương Trù mím môi cười khổ: "Không đâu. Tuy rằng chỉ xuất hiện trên màn ảnh một thời gian ngắn, nhưng máy quay lại quay xuyên suốt cả buổi, không rời đi được đâu."

"Được rồi..."

Sở Kỳ Thu tiếp tục nghịch máy ảnh. Lần này cậu không điều chỉnh máy ảnh mà thay vào đó là ngắm nghía cuốn album ảnh. Một vài tấm ảnh tối hôm qua chụp đột nhiên xuất hiện ở giữa, chúng được chụp để hoàn thiện lời nói dối của cậu trước mặt Nãi Hinh. Cậu định nhấn xóa, ngón tay đặt trên phím xóa nhưng lại không nhấn nó.

Góc chụp và bố cục của những bức ảnh này đều rất đẹp. Lúc này nhân vật chính của bức ảnh hướng về phía ống kính nở nụ cười tươi tắn, khả năng quản lý biểu cảm trên khuôn mặt vô cùng hoàn hảo. Sẽ thật đáng tiếc nếu xóa chúng ngay lập tức và không cho những bức ảnh này có cơ hội xuất hiện trở lại.

Dù sao thì chính cậu là người chụp bức ảnh đó.

Vì vậy, trước khi xóa, cậu chuyển ảnh vào điện thoại di động của mình. Sau khi chỉnh sửa một vài lần liền đăng chúng lên tài khoản Weibo phụ của mình và đặt chế độ "chỉ hiển thị với người theo dõi".

Bằng cách này, người khác sẽ không thể tìm kiếm ra được.

Vương Trù ngồi một mình lâu ngày cảm thấy rất buồn chán. Sở Kỳ Thu như cái hũ nút sẽ không nói chuyện với cậu ta. Vương Trù nhìn cành ngô đồng xanh mát trên đầu, suy nghĩ một lát, quyết định đứng dậy đi tìm Ngôn Minh: "Được rồi ... Em qua đó trước đây. À, đúng rồi, anh có thể giúp anh Ngônlấy điện thoại không? Em có nhiều đồ phải mang theo quá, sợ để quên điện thoại của anh ấy ở đâu đó."

Sở Kỳ Thu đồng ý: "Được."

Vương Trù lấy một chiếc điện thoại di động từ túi ngoài của chiếc túi nhỏ ra đưa cho Sở Kỳ Thu cất đi, sau đó lại lục tung những túi khác một hồi lâu, càng lúc càng bối rối. Cuối cùng, trên trán cậu ta xuất hiện vài giọt mồ hôi to bằng hạt đậu, đầu ngón tay chuyển sang màu xanh và bắt đầu run rẩy.

Vương Trù vô cùng lo lắng: "Ôi không. Anh Ngôn còn có một chiếc điện thoại di động nữa. Anh ấy vừa để lại đây cho em, sao lại tìm không thấy rồi..."

Từ lần bị phóng viên vây quanh, Ngôn Minh đã mua một chiếc điện thoại di động mới để lưu trữ dữ liệu liên quan đến số điện thoại riêng của mình.

Sở Kỳ Thu: "Có lẽ là cậu chưa tìm đến chỗ nó, để tôi gọi điện thoại cho, sau đó nghe cẩn thận xem trong túi có tiếng chuông không."

Cậu nhanh chóng bấm gọi và ngay sau đó nghe thấy một tiếng "bíp" dài. Tuy nhiên, sau vài giây, họ không nghe thấy bất kỳ tiếng chuông nào xung quanh nữa.

Vương Trù càng thêm lo lắng, mồ hôi chảy ròng ròng sau lưng. Điều này có nghĩa là cậu đã làm mất điện thoại của sếp mình.

Lúc này, giao diện điện thoại di động của Sở Kỳ Thu đã chuyển sang đồng hồ bấm giờ kỹ thuật số - cuộc gọi đã được kết nối.

Điện thoại được kết nói có nghĩa là người cầm nó không phải có ý định trộm, vẫn còn cơ hội để lấy lại điện thoại.

Sở Kỳ Thu nói vào micro: "Xin chào? Xin chào."

Hai giây sau, một giọng nam trầm ấm vang lên từ đầu dây bên kia: "Xin chào, điện thoại này không phải của tôi. Nó rơi ở đây và không có ai đến nhặt. Tôi thấy có người gọi nên đã nhấc máy."

Sở Kỳ Thu nói: "Đây là điện thoại di động của tôi, bây giờ anh ở đâu? Tôi sẽ đi lấy ngay."

Nghe vậy, khuôn mặt đỏ bừng như quả bóng bay của Vương Trù cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Người đàn ông trả lời: "Nó ở trên bàn ở cửa phòng thay đồ. Lãnh đạo bên tôi sẽ gọi tôi đi sớm thôi. Xin hãy đến nhanh nhé."

Sau khi nhận được lời cảm ơn, Sở Kỳ Thu cúp điện thoại và nói địa điểm cho Vương Trù. Vương Trù vẻ mặt lo lắng chạy về phía phòng thay đồ.

.

Cừu Khâm tìm thấy điện thoại di động của Ngôn Minh ở cửa phòng thay đồ. Nó đã nằm một mình trên bàn một thời gian dài và có vẻ như chủ nhân của nó đã quên mất nó.

Nhờ tổ tiết mục lựa chọn biểu diễn trong một vở kịch sân khấu, trong vài ngày ngắn ngủi này, cậu ta đã có cơ hội tập luyện cùng thần tượng mà bản thân đã theo đuổi nhiều năm. Thỉnh thoảng, khi hành động của cậu ta không đúng chỗ, cậu ta có thể nhận được sự hướng dẫn trực tiếp từ thần tượng của mình. Ngôn Minh sẽ nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay hoặc vai, thì thầm vào tai cậu ta và nhẹ nhàng nói những điều cần phải cẩn thận. Mỗi lần chạm vào cơ thể đều khiến tim cậu ta đập nhanh hơn.

Chính Ngôn Minh là người đã cho cậu ta lòng dũng cảm để bước chân vào ngành giải trí khi còn trẻ. Cậu ta đã làm việc chăm chỉ như một thực tập sinh trong một năm, và vào sinh nhật thứ mười tám của mình đã thành lập một nhóm với các đồng nghiệp trong công ty để ra mắt, nhưng nhóm đã không hoạt động tốt, và bây giờ, sau một năm trôi qua họ vẫn chưa tạo được nhiều tiếng vang. Lúc này, Ngôn Minh lại xuất hiện, như thể cậu ta được đoàn tụ với ngọn hải đăng giữa đại dương bao la – cậu ta được ban lãnh đạo cấp cao của công ty lựa chọn tham gia chương trình tài năng mới của Mật Đào mang tên "Vô hạn khả năng", còn Ngôn Minh sẽ đảm nhiệm vai trò người dẫn chương trình.

Đêm đầu tiên được công ty cử đến, cậu ta vô tình gặp phải Ngôn Minh đang say rượu. Cậu ta phấn khích đến mức muốn kéo cà vạt của Ngôn Minh và hôn lên môi anh. Đúng như dự đoán, cậu ta bị Ngôn Minh đẩy ngã xuống đất. Tuy nhiên, sau ngày hôm đó, Ngôn Minh không còn có thành kiến ​​gì với cậu ta nữa. Thay vào đó, đối xử tử tế và bình đẳng với tất cả học sinh. Cậu ta muốn nói rõ rằng cậu ta thích Ngôn Minh, nếu không đã không đối xử tốt với anh ấy như vậy.

Chỉ là đêm đó cậu ta quá mất kiên nhẫn. Cậu ta còn trẻ, đẹp trai và linh hoạt. Chỉ cần tiến hành từng bước một, Ngôn Minh không có lý do gì để từ chối cậu cả. Những anh chàng đẹp trai hoạt động lâu năm trong ngành giải trí luôn mở lòng với cả nam lẫn nữ.

Sau nhiều ngày quan sát, cậu phát hiện ra Ngôn Minh có hai chiếc điện thoại di động. Một loại thường được sử dụng trong giờ làm việc, loại còn lại chỉ được sử dụng một hoặc hai ngày một lần - loại hiện đang ở trên bàn.

Kiểu dáng điện thoại không có gì đặc biệt nhưng cậu ta đã nhận ra ngay nhờ ốp lưng điện thoại và màn hình bảo vệ. Màn hình bảo vệ là tấm poster phim truyền hình đầu tay của Ngôn Minh, cậu ta đã lén liếc nhìn trong lúc tập dượt.

Mong muốn theo dõi sự riêng tư của thần tượng dần dần lan tỏa trong lòng cậu ta và không hiểu vì lý do gì cậu lại nhấc điện thoại lên. Cùng lúc đó, một tin nhắn thông báo hiện lên, cậu ta sợ đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi.

Bạn cần mở khóa để xem nội dung cụ thể. Nhưng điện thoại được bảo vệ bằng mật khẩu và cậu ấy không thể mở nó. Cừu Khâm đang do dự không biết có nên đặt điện thoại xuống hay không thì điện thoại đột nhiên reo. Có người gọi.

Màn hình bảo vệ sẽ thay đổi thành tên người gọi. Cậu ta cụp mắt xuống, vẻ mặt có chút sững sờ trong giây lát.

Trên màn hình chỉ có hai chữ lớn——

"Bảo bối".

Thông tin liên lạc của người gọi thực ra đã được lưu thành "Bảo bối".

Cậu ta thở dài trong lòng: Không ngờ chuyện này lại bị anh ta biết được.

Đây có phải là bạn gái của Ngôn Minh không? Hay bạn trai?

Dựa theo cách làm việc trước đây của Cừu Khâm, chắc chắn sẽ không trả lời cuộc gọi này, nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện. Trong ngành giải trí đầy rẫy những mánh khóe, điều tốt nhất cho những người mới vào nghề là giả vờ câm điếc. Nhưng hôm nay cậu ta thực sự tò mò muốn nghe xem giọng nói được gọi là "bảo bối" nghe như thế nào.

Đây là con trai hay con gái?

Nếu là đàn ông thì liệu có trẻ hơn anh ta không?

"Xin chào? Xin chào."

Giọng nói của một người đàn ông lạ vang lên từ phía bên kia. Giọng điệu của anh ta đều đều và có phần thờ ơ, nhưng lại rất thoải mái. Khoảng hai mươi tuổi.

Cậu ta sửng sốt một lúc rồi hạ giọng nói: "Xin chào, điện thoại này không phải của tôi, nó rơi ở đây..."

Cừu Khâm bịa ra một lý do để lừa dối đối phương. Sau khi cúp điện thoại, anh ta đặt điện thoại lại chỗ cũ và tìm một chiếc xe bán tải để trốn.

Có người đang tới. Người đang bước đi vội vã chính là Vương Trù. Vương Trù bỏ điện thoại của Ngôn Minh vào túi rồi nhanh chóng nhìn xung quanh. Anh ta cau mày và lẩm bẩm điều gì đó, có lẽ là đang tìm người vừa trả lời cuộc gọi.

Nhưng Cừu Khâm biết người gọi điện không phải Vương Trù. Cậu ta đã từng nghe giọng nói của Vương Trù, giọng nói trầm hơn và nam tính hơn nhiều so với giọng nói của "bảo bối".

Người đó có thể là ai? ... Cừu Khâm theo bản năng cảm nhận được đó là một trong những thực tập sinh ở gần đó. Ngay từ đầu cậu ta đã nghi ngờ có điều gì đó kỳ lạ trong lý do Ngôn Minh đồng ý tham gia chương trình của Mật Đào. Vị trí của người dẫn chương trình tài năng và diễn viên Ngôn Minh hoàn toàn không phù hợp.

Có lẽ trong số những thực tập sinh là diễn viên được Bối Truyền thông phái đến, có mối tình của Ngôn Minh.

"Cừu Khâm! Cậu đứng sau xe tải làm gì thế? Chuẩn bị đi, sắp đến giờ lên sân khấu rồi."

Dòng suy nghĩ của anh bị một người đồng nghiệp cắt ngang.

"Được, tôi sẽ tới đó ngay."

Trước khi Cừu Khâm kịp suy nghĩ sâu xa, cậu đã bị người quản lý sân khấu gọi vào phòng thu.

.

Sở Kỳ Thu một mình đợi hơn một giờ đồng hồ Ngôn Minh và Vương Trù mới quay lại. Có một người phụ nữ khác đang đi phía trước họ, chính là người đại diện của Ngôn Minh, Diêu Lập Phàm.

Khi Diêu Lập Phàm phát hiện ra Sở Kỳ Thu cậu đang cúi đầu nhìn điện thoại di động. Cô nhìn vào khuôn mặt dưới chiếc mũ che nắng. Chiếc mũi và đôi môi rất thanh tú, còn xương hàm trông hẹp như một chiếc ô do vành mũ đen rộng.

Sau đó, cô quay lại nói đùa với Ngôn Minh: "Cậu thật can đảm khi đưa cậu ấy tới đây."

Miệng Ngôn Minh cong lên, nhưng không nói gì. Có lẽ tôi cảm thấy hơi xấu hổ về điều đó.

Sở Kỳ Thu nghe thấy tiếng bước chân của Ngôn Minh, nhịp điệu và sức nặng của những bước chân này rất quen thuộc với cậu. Cậu nhìn lên và thấy Ngôn Minh, trợ lý và người đại diện của anh.

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com