Nghĩ đến Ngôn Minh và Vương Trù vẫn luôn kính trọng người đại diện có vẻ ngoài tài giỏi này, Sở Kỳ Thu lập tức đứng dậy chào hỏi: "Chào Cô Diêu."
Diêu Lập Phàm nhìn cậu cười: "Xin chào, xin chào. Cậu nhóc đẹp trai, hôm nay có thời gian rảnh thì đến đây cùng Ngôn Minh à."
Sở Kỳ Thu thành thật trả lời: "Em đã xin nghỉ, hôm nay không cần phải đi làm."
"Xin nghỉ phép sao? Vậy thì thật không may rồi, chị phải đưa Ngôn Minh đi ăn trưa với nhà đầu tư nên buổi trưa cậu ấy sẽ không thể đi cùng em được."
Cô chăm chú nhìn Sở Kỳ Thu. Cô càng nhìn cậu, nụ cười của cô càng tươi hơn. Nếu như Ngôn Minh không ngăn cản, có lẽ cô đã lấy hợp đồng ra cho Sở Kỳ Thu ký ngay rồi.
Nghe thấy hai chữ "đi cùng" thì mặt Sở Kỳ Thu đỏ lên. Cậu nói, "Không quan trọng. Bây giờ đã ghi hình xong chưa? Mọi người sắp đi rồi à?"
Yến Minh: "Ghi hình xong rồi, còn phải đợi thêm hai người nữa..."
"Cô Diêu!"
"Anh Ngôn!"
Ngôn Minh còn chưa nói xong, thì có hai giọng nói vang lên, lần theo tiếng động, họ nhìn thấy hai bóng người, một nam một nữ, đang chạy về phía họ.
Hai bóng đen vội vã tiến đến gần, Sở Kỳ Thu có thể thấy rõ ràng bọn họ không phải một nam một nữ, mà là hai nam nhưng trong đó có một người trông hơi nữ tính một chút. Tuy không biết họ là ai nhưng Sở Khải Thọ vẫn cảm thấy họ trông quen quen.
Người con trai mặc quần áo bình thường nhìn chằm chằm vào Sở Kỳ Thu bằng đôi mắt to. Cậu ta đứng cách cậu một khoảng nhưng cổ lại gần như chạm vào mặt cậu: "Đây chính là người mà anh Ngôn của chúng ta đang tìm!"
"Để tôi nhìn thử xem." Người con lại giơ ngón út lên, vuốt cằm, xoa xoa môi trên và môi dưới, nhìn mặt Sở Kỳ Thu: "Không tệ, không tệ."
Ngôn Minh kéo nhẹ Sở Kỳ Thu ra phía sau nữa bước, ho nhẹ một tiếng, giơ tay ra hiệu: "Giới thiệt một chút, hai người này là chuyên gia trang điểm Gaga và stylist A Đỗ của anh, có lẽ trước đây mọi người đã gặp nhau rồi, hai người bọn họ đều làm việc trong nhóm của anh nhiều năm."
Sở Kỳ Thu mỉm cười lịch sự: "Xin chào. Tôi tên là Sở Kỳ Thu."
Chuyên gia trang điểm Gaga có vóc dáng nhỏ nhắn, vẻ ngoài tinh tế, đường kẻ mắt quyến rũ và tinh tế, nhưng khi mở lời lại nói bằng giọng Đông Bắc đặc sệt: "Xin chào, khi nào thì chúng tôi tổ chức tiệc chào mừng? Đây là lần đầu tiên anh Ngôn của chúng tôi thoát độc thân, vì vậy chúng tôi phải ăn mừng thật hoành tráng... Cậu, cậu trông giống như ừm ... 1, có lẽ nào anh Ngôn của chúng tôi là 0..." Khuôn mặt của Gaga ửng đỏ dưới lớp nền dày, giọng nói dần trở nên nhỏ hơn, và chữ "à" cuối cùng nghe nhẹ như một hơi thở.
Bởi vì hắn phát hiện ra rằng, Sở Kỳ Thu đứng ở phía sau Ngôn Minh đang nhìn chằm chằm hắn, một đôi con ngươi lạnh lẽo cố định ở giữa nhãn cầu không hề chuyển động, vô cùng đáng sợ.
Diêu Lập Phàm phất tay trước mặt bọn họ hai cái: "Được rồi, không nói nhảm nữa, chúng ta phải nhanh chóng trở về thành phố V. Tiểu Sở, em đến đây bằng cách nào? Có cần bọn chị đưa cậu đến đó không?"
"Không sao đâu, đừng lo cho em, em đã lái xe tới đây rồi." Sở Kỳ Thu quay sang nhìn Ngôn Minh: "Tối nay anh có về không?"
"Bữa tiệc kết thúc là có thể, chắc khoảng ba hoặc bốn giờ chiều."
Trong lúc nói những lời này, Ngôn Minh vẫn vuốt ve mái tóc sau đầu của Sở Kỳ Thu.
Sở Kỳ Thu: "Được, em đợi anh."
Nhà tạo mẫu tóc A Đỗ vuốt chòm râu dê và giả vờ buồn rầu nói: " Thật tuyệt vời làm sao, sau khi xong việc lại có người thương chờ ở nhà, tôi đây người yêu còn không có nừa".
Diêu Lập Phàm cười mắng: "Đừng nói nhảm nữa."
Gaga nói: "Bất kể thế nào, trước tiên chúng ta vẫn phải đưa Tiểu Sở trở về khách sạn trước đi, một mình cậu ấy không tiện, đi bộ chắc chắn rất mệt."
Để tìm Ngôn Minh tại địa điểm có cơ sở hạ tầng chưa hoàn thiện này, Diêu Lập Phàm đã đích thân lái xe công ty đến đây. Mọi người cùng nhau lên xe.
Đường trở về khách sạn đầy ổ gà và gập ghềnh. Chẳng trách nhóm chương trình không khuyến khích nghệ sĩ đi một mình. Nếu một chiếc ô tô có lốp mỏng và khung gầm thấp chạy qua lại trên con đường này, tuổi thọ của xe có thể sẽ bị rút ngắn đi vài năm.
Cả hai đều muốn quay lại thành phố V nhưng hướng đi cụ thể của họ lại khác nhau. Sau khi chia tay, Sở Kỳ Thu và Ngôn Minh lái xe đi trên những con đường khác nhau. Sở Kỳ Thu một mình trở về nhà.
Đêm qua thức khuya và không ngủ được ngon. Bây giờ cuối cùng cậu cũng tìm được cơ hội để ngủ bù.
Sau khi tắm rửa cậu ngã người xuống giường, toàn thân đau nhức. Trước khi đi ngủ tranh thủ vùi đầu vào chăn và chơi điện thoại di động.
Sau khi lướt tin tức và Weibo một lúc, cậu phát hiện có một người hâm mộ đã phản hồi bộ ảnh của Diệc Chân mà cậu đăng vào buổi sáng.
Cho đến nay, cậu có khoảng một trăm người hâm mộ trên Weibo. Mặc dù nhỏ nhưng ít nhất thì họ đều là người thật, mấy acc ảo đều bị cậu xóa hết rồi.
Người này trước đây hiếm khi xuất hiện trong phần bình luận của cậu nhưng nay đã trả lời một cách rất gay gắt: "Mới nửa năm trước còn trèo tường sang Ngôn Minh, thế mà hiện tại bloger cô lại đổi sang Diệc Chân rồi".
Cư dân mạng này vô thức nhầm lẫn cậu là một cô gái, nhưng điều đó không quan trọng.
Sở Kỳ Thu: "Tôi không thích cô ấy. Cô ấy không phải mẫu người tôi thích."
Cư dân mạng tỏ ra khó hiểu: "Tại sao? Cô ấy có kỹ năng chuyên môn tốt và rất xinh đẹp. Là phụ nữ, tôi không thể kìm lòng khi nhìn thấy vóc dáng của cô ấy".
Sở Kỳ Thu phản hồi: "Bởi vì cô ấy quá nổi tiếng."
Cư dân mạng không khỏi hoang mang: "Hả??"
Sở Kỳ Thu đáp lại: "Đó chỉ là cảm giác thành tựu khi chứng kiến ngôi sao mình thích từ chỗ vô danh trở nên nổi tiếng, đứng ở nơi được nhiều người nổi tiếng vây quanh."
Cư dân mạng nói: "Thì ra là thích hệ dưỡng thành. Nói như vậy ngày trước chọn Phan Lương cũng vì khi đó anh ấy không có tiếng tăm sao? Sau khi anh ấy trở nên nổi tiếng thì không thích nữa. Thứ cô thích chỉ là cảm giác thành tự khi người mình ủng hộ trở nên nổi tiếng thôi đúng không."
Khi Sở Kỳ Thu làm mới trang, nhìn thấy những dòng chữ nhỏ này trên màn hình cậu vô cùng sửng sốt.
Chưa có ai hỏi cậu câu hỏi này và cũng chưa ai phân tích xem cậu dành tình cảm gì cho bạn trai cũ. Về mặt logic, cậu nên phủ nhận ngay lập tức vì mối quan hệ của cậu với Phan Lương không đơn giản như mối quan hệ giữa thần tượng và người hâm mộ. Nhưng ngón tay của cậu không hề cử động và trong giây lát đó cậu không biết phải phản bác thế nào.
Cư dân mạng này đã đúng về một điều. Sau khi Phan Lương trở nên nổi tiếng, niềm đam mê điều hành trạm fan của cậu bắt đầu phai nhạt. Vào giai đoạn sau của mối quan hệ, trạm fan gần như đã trở thành sợi dây liên kết tình cảm giữa cậu và Phan Lương. Khi sự nhiệt tình của cậu dành cho trạm fan này phai nhạt, tình cảm của cậu dành cho Phan Lương cũng phai nhạt theo.
Tại sao lại thế nhỉ.
Nếu chúng ta theo hướng suy nghĩ này: thì điều cậu thích không phải là bản thân Phan Lương mà là cảm giác được tham gia vào con đường đi đến danh vọng của Phan Lương thành công.
Sở Kỳ Thu từ nhỏ không có sở thích gì cả. Sở thích duy nhất mà cậu có thể theo đuổi trong một thời gian dài là chụp ảnh những minh tinh trên sân khấu. Tốt nhất là những ngôi sao trẻ chưa có nhiều kinh nghiệm trên đời, có khuôn mặt trẻ con như Phan Lương, Phương Thắng Cư.
Kỹ năng chụp ảnh của cậu không được coi là xuất sắc hay chuyên nghiệp, nhưng may mắn là cậu có đủ tiền và năng lượng để duy trì sở thích này. Lý Bán Diễm thường nói rằng cậu ăn no rửng mỡ vì không có việc gì làm nhưng cậu không quan tâm. Người khác không hiểu thì có sao? Nếu bạn không phải là cá, làm sao bạn có thể biết được niềm vui của cá? Mạch não của mỗi người đều khác nhau. Cậu chỉ là một con cá có mạch não kỳ lạ, thích phun ra những bong bóng kỳ lạ nhất thế giới.
Trên thực tế, kể từ khi cậu bắt đầu điều hành trạm fan, cậu đã thấy nhiều người hâm mộ là phú nhị đại: cuộc sống của họ là một con đường rộng thênh thang không thấy điểm kết thúc, họ có mọi thứ họ muốn, hàng xa xỉ và xe hơi và họ không còn gì khác để mong muốn. Họ cực kỳ trống rỗng về mặt tinh thần nên bắt đầu tìm kiếm sự thú vị trong cuộc sống của những người bình thường. Chứng kiến thần tượng vô danh mà bạn yêu thích tăng 100.000 người theo dõi trên Weibo chỉ sau một đêm có thể thú vị hơn là mua một chiếc xe thể thao phiên bản giới hạn mới.
Trước đây cậu chưa bao giờ nghi ngờ tình cảm của mình dành cho Phan Lương. Bởi vì không phải cậu là người chủ động nói muốn mở trạm fan cho Phan Lương. Chính bản thân Phan Lương là người đã đưa ra yêu cầu này với cậu. Cậu chỉ đang cố gắng hết sức để đáp ứng nhu cầu của người yêu mà thôi. Nhân tiện, thông qua nó cậu có thể thỏa mãn sở thích chụp ảnh các thần tượng nhỏ của mình và có được cảm giác thành tựu nhỏ, thật sự là một việc tốt mà.
Nhưng bây giờ, sau khi nghe lời nói của cư dân mạng này, cậu đột nhiên nảy ra một ý tưởng trong đầu. Có vẻ như có điều gì đó không ổn...
Loại cảm giác này có thể được coi là tình yêu không?
Khi ngón tay cậu do dự, cư dân mạng trả lời: "Không đúng, vậy tại sao cô lại trèo tường sang nhà Ngôn Minh? Anh ấy đã là tâm điểm chú ý kể từ khi ra mắt. Anh ấy không hề vô danh, cái này không hề có chút cảm giác dưỡng thành nào, đúng không?"
Trước khi một câu hỏi được trả lời, một câu hỏi khác lại nảy sinh. Phải nói rằng câu hỏi của bên kia đã đúng trọng tâm vấn đề. Quả thực, cậu chưa bao giờ cảm thấy sự phấn khích ở Ngôn Minh như lúc chụp ảnh Phan Lương và con đường đi đến danh vọng của Ngôn Minh không cần sự đồng hành và giúp đỡ của cậu.
Cậu có cảm giác khác biệt với Ngôn Minh nhưng cậu không thể biết được sự khác biệt là gì.
Sở Kỳ Thu không thể lý giải được những chuyện tình này, đầu óc hỗn loạn, nghĩ đi nghĩ lại vẫn không nghĩ ra được, chỉ có thể trả lời: "Ngôn Minh là ngoại lệ."
Sau đó, cậu đặt điện thoại xuống và đóng Weibo.
Dù sao thì cậu chỉ cần biết rằng bây giờ Ngôn Minh là bạn trai của cậu là đủ rồi. Họ thích nhau và không thể sống thiếu nhau. Nếu cậu không thể tìm ra cách giải quyết thì hãy ngừng suy nghĩ về nó, nếu không nó sẽ chỉ làm tăng thêm rắc rối cho cậu và khiến cậu dễ bị rụng tóc hơn mà thôi.
Sở Kỳ Thu đá điện thoại di động vào góc giường, quấn mình trong chiếc chăn lụa mềm mại từ đầu đến chân, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ trong bóng tối.
.
Cậu ngủ rất lâu trong cơn mơ, cậu cảm thấy có người nhẹ nhàng hôn lên trán mình.
Cậu mở mắt ra, thấy Ngôn Minh nằm bên cạnh đang chơi điện thoại.
"Anh về rồi à." Sở Kỳ Thu lười biếng duỗi người: "Bây giờ là mấy giờ rồi?"
Rèm cửa đóng chặt, không có ánh sáng nào lọt vào nên cậu không thể biết được thời gian.
Thấy cậu tỉnh lại, Ngôn Minh khóa màn hình điện thoại: "Năm giờ chiều."
Sở Kỳ Thu ngồi dậy: "Đã muộn thế này rồi! Em đang nghĩ đến việc làm bữa tối để chúng ta cùng ăn tối..."
Ngôn Minh: "Chúng ta gọi đồ ăn về đi. Trưa nay anh ăn nhiều quá nên giờ không ăn nữa."
Sở Kỳ Thu rụt thân thể đang thò ra khỏi chăn lại rồi lại mềm nhũn ra cậu vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, đang dựa vào đầu giường với ánh mắt mơ hồ.
Cậu phát hiện ra rằng có một khoảng cách giữa cậu và Ngôn Minh.
"Sao anh lại nằm xa thế?" Sở Kỳ Thu vỗ nhẹ vào người anh và nói: "Lại đây một chút."
Ngôn Minh không nhúc nhích: "Lúc tiệc tối anh uống mấy ly rượu trắng, sau khi về nhà mặc dù đã tắm rửa, nhưng trên người vẫn còn mùi rượu sợ sẽ làm em khó chịu."
"Không sao đâu. Em không ghét bỏ anh đâu." Thấy Ngôn Minh không muốn động đậy, Sở Kỳ Thu chủ động lăn nửa vòng về phía hắn. Sau khi lăn xong, môi cậu vô tình in dấu trên cánh tay của Ngôn Minh. "Uống rượu trắng sẽ không say sao? Em thậm chí không thể đi nổi sau khi uống một ly nhỏ. Em không thích uống rượu."
Nói đến chuyện uống rượu, Ngôn Minh đột nhiên nghĩ đến lúc Sở Kỳ Thu say rượu nói muốn bao hắn, cười nói: "Anh cũng không thích nhưng không có cách nào, có việc xã giao thì phải uống rượu không thể trốn tránh được."
Sở Kỳ Thu tò mò nhìn chằm chằm vào mặt Ngôn Minh: "Anh học uống rượu từ khi nào?"
Ngôn Minh: "Hồi đi học thì anh chưa biết uống rượu, nhưng sau khi ra mắt... Lần đầu tiên đi ăn với đạo diễn Lộc, mỗi lần đều sẽ nôn ra. Sau khi nôn nhiều lần như vậy thì thành quen rồi."
Ba chữ "nôn nhiều lần" khiến Sở Kỳ Thu cảm thấy nếu mình trong hoàn cảnh đó sẽ cực kỳ khó chịu. Cậu dùng năm ngón tay nắm lấy bụng của Ngôn Minh.
Khoảng thời gian đó chắc chắn rất khó chịu.
Ngôn minh nắm tay cậu, đan xen những ngón tay vào chiếc chăn ấm áp: "Lúc đó chị Diêu rất chăm sóc anh. Cô ấy thường chặn rượu, mang theo túi nôn cho anh. Cô ấy không bận tâm đến việc anh bẩn, chăm sóc giống hệt mẹ anh vậy."
Thật hiếm khi nghe "mẹ anh" từ miệng Ngôn Minh.
Sau một lúc do dự, Sở Kỳ Thu hỏi một câu mà gần đây cậu càng ngày càng muốn hỏi: "Thầy Ngôn, bố mẹ anh thế nào? Họ hiện ở đâu? Em hình như chưa từng nghe thấy anh nhắc đến họ. Anh có thể kể cho em nghe không..."
"Không có gì không thể cả. Bố mẹ anh đều đã lập gia đình mới rồi." Ngôn Minh thở phào nhẹ nhõm: "Bọn họ ly hôn vào năm anh tốt nghiệp cấp 3."
"Là như vậy sao?" là một tiếng thở dài.
Ngôn Minh không buồn lắm, anh dường như đang kể lại một sự kiện trong quá khứ không liên quan gì đến mình: "Kể từ khi em gái anh mất tích, mối quan hệ giữa cha mẹ anh đã xấu đi nhanh chóng. Cả hai đều đổ lỗi cho nhau về việc em ấy mất tích. Vào năm cuối cấp ba, anh nghe thấy họ bí mật nói về việc họ sẽ đến Cục Dân sự để ly hôn ngay sau khi anh tốt nghiệp. Vào thời điểm đó, anh ngây thơ nghĩ rằng một phần gia đình đã tan vỡ một phần rồi và không thể để nó tiếp tục tan vỡ nữa. Vì vậy, anh đã lấy tiền từ nhà và đến thành phố V để tìm em gái mình. Anh hy vọng rằng nếu có thể tìm thấy em ấy, có lẽ họ có thể làm hòa như trước đây."
"Kết quả......"
"Kết quả là em cũng biết rồi đấy. Họ đã chia tay." Ngôn Minh nhếch khóe miệng lên, cười nói: "Nhưng như vậy cũng tốt. Bọn họ hiện tại đã có con cái, có cuộc sống gia đình hạnh phúc. Quan trọng nhất là cha mẹ anh không cần phải sống trong sự tự trách và đau buồn vì mất đi đứa con của mình. Cuộc sống của họ đã bắt đầu lại rồi."
Cuộc sống của họ bắt đầu lại.
Giọng điệu kết thúc của câu này hơi cao lên, cho thấy người nói thực lòng vui mừng về "cuộc sống mới" của cha mẹ mình.
Nhưng Sở Kỳ Thu nghĩ rằng, khoảnh khắc cha mẹ anh ấy có một gia đình mới, điều đó có nghĩa là chỉ còn lại một mình Ngôn Minh trong gia đình tan vỡ này. Anh ấy không còn gia đình nữa.
Không có gì sai khi bố mẹ anh ấy có thể tái lập gia đình, có những con mới, sống một cuộc sống mới và quên đi những ký ức buồn trong quá khứ. Nhưng Ngôn Minh chỉ có một cặp cha mẹ. Anh không thể chọn gia đình của mình, cũng không thể chọn bắt đầu lại. Mọi gia đình mới được tổ chức lại sẽ theo bản năng từ chối các thành viên cũ. Vào những ngày lễ, khi mọi người đang đoàn tụ với gia đình, chỉ có một mình anh ấy không có nơi nào để đi. Khi tất cả đèn đều bật sáng, có lẽ anh ấy chỉ có thể nhìn pháo hoa trên bầu trời thành phố.
Sở Kỳ Thu nghĩ đến điều này cảm thấy vô cùng khó chịu. Cậu không thể hỏi thêm câu nào nữa nên thoải mái đổi chủ đề: "Anh mệt không? Ngủ một giấc đi. Em sẽ vào bếp nấu cháo kê cho anh ăn khi anh thức dậy."
Ngôn Minh: "Bây giờ đi ngủ đêm sẽ không ngủ được nữa."
Cậu chưa bao giờ thấy Ngôn Minh chơi game trước đây.
Ngôn Minh: "Lần trước nghe Phong Cửu Viễn nói bọn em chơi PUBG, anh cũng muốn chơi."
Sở Kỳ Thu: "Được, em dẫn anh chơi!"
Ngôn Minh: "Trước tiên anh xem em chơi hai ván đã, sau đó khi học được cách chơi thì anh sẽ chơi thử."
Hai người ngay lập tức lấy đồ đạ, nói chơi là chơi luôn Sở Kỳ Thu lấy tai nghe Bluetooth ra, đeo một cái vào tai mình, rồi đeo một cái vào tai Ngôn Minh.
"Bởi vì cần phải thành lập một đội khi chơi PUBG nên sẽ thuận tiện hơn khi sử dụng tai nghe." Sở Kỳ Thu mở PUBG phải đợi cập nhập khá lâu mới có thể đăng nhập.
Vừa vào được giao diện trò chơi, Đằng ca đã gửi cho cậu lời mời tham gia một đội. Sở Kỳ Thu giải thích với Ngôn Minh: "Đây là người dẫn chương trình đã chơi với bọn em lần trước. Kỹ năng của anh ấy khá tốt. Chúng ta chơi với anh ấy đi. Như vậy anh cũng có thể học nhanh hơn."
Sở Kỳ Thu nhấn "Đồng ý".
Ngay lập tức cậu được kéo vào phòng, mới có hai người.
Đằng ca thốt lên: "Lạ quá ha! Từ lần chúng ta chơi cùng nhau đến giờ anh chưa thấy em chơi game lần nào."
Sở Kỳ Thu trả lời: "Bình thường công việc bận lắm, em không có thời gian."
Đằng ca: "Hôm nay lại có thời gian rảnh hả? Ha ha, đúng lúc bị anh bắt được, đợi chút để kéo thêm người. Là bạn của Phong Cửu Viễn."
Nửa phút sau, có thêm một người vào.
Người đến chính là Thân Tử Khâu. Sở Kỳ Thu đã kết bạn với anh ta từ trước.
Thân Tử Khâu cũng nhận ra Sở Kỳ Thu nhưng không chủ động chào hỏi. Anh ta chỉ cười và nói với anh Đằng: "Vẫn còn một chỗ trống, em gọi thêm một người nữa nhé?"
Đằng ca rất vui mừng: "Nhanh lên! Sau khi đủ chúng ta sẽ bắt đầu ngay!"
Sở Kỳ Thu mơ hồ cảm nhận được trong tiếng cười của Thân Tử Khâu có ác ý.
Sau khi thành viên thứ tư của đội bước vào, cậu lập tức hiểu ra ý đồ xấu xa này xuất phát từ đâu.
——Số bốn là Phan Lương
.
Sở Kỳ Thu chửi thâm Thân Tử Khâu là tự tìm phiền phức, anh ta đưa Phan Lương vào chỉ để xem kịch vui.
Đằng ca không cho mọi người trong phòng có cơ hội trò chuyện mà bắt đầu rất nhanh.
Sở Kỳ Thu đang trong trạng thái bối rối, cậu liếc nhìn Ngôn Minh đang đeo tai nghe ngồi bên cạnh.
Ngôn Minh nhìn vào giao diện "Đang tải" rất bình tĩnh. Anh hẳn phải nhận ra giọng nói của Thân Tử Khâu, cậu tự hỏi biểu cảm trên khuôn mặt anh ấy sẽ thay đổi thế nào khi nhận ra giọng nói của Phan Lương.
Cậu không có ý định để cho Ngôn Minh nghe thấy, cậu quyết định rời khỏi nhóm.
Tốc độ mạng tại nhà của Ngôn Minh rất nhanh, bản đồ trò chơi được tải trong nháy mắt. Lúc cậu đang định vuốt lên để thoát thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói ồn ào trong tai nghe: "Anh Sở, là anh sao!"
Tiếng gọi "Anh Sở" khiến cậu giật mình,cậu hơi hoảng sợ, mắt đột nhiên mở to, cổ cứng đờ quay đầu lại nhìn Ngôn Minh.
Vẻ mặt của Ngôn Minh vẫn bình tĩnh như trước, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào màn hình. Anh ấy đã đoán trước được ý định kết thúc ván đấu của Sở Kỳ Thu nên đã đưa tay ngăn lại ý định thoát trận của cậu.