Video của em gái tôi lên hot search, tiêu đề là "Nhật Ký Của Mẹ".
Nội dung là những trang nhật ký mẹ viết suốt 6570 ngày, ghi lại từng chi tiết nhỏ nhặt, từng con chữ đều tràn đầy yêu thương.
Mẹ viết về ngày em gái tôi chào đời:
"Nhỏ xíu, nhăn nheo, nhưng tiếng khóc lại thật to và mạnh mẽ. An An, lần đầu gặp con, chào con nhé."
Bình luận bên dưới tràn ngập những lời ao ước xen lẫn ghen tị:
"Đã thêm tinh chất làm mờ vết nhăn."
"Thì ra cảm giác của mèo hoang khi nhìn mèo nhà là như thế này đây."
"Tạm biệt dì nhé, bây giờ cô ấy là mẹ tôi rồi."
.…..
Trong bữa cơm, tôi cẩn thận mở lời:
"Mẹ ơi, ngày con sinh ra, con trông thế nào vậy?"
Nhưng mẹ chỉ cau mày, thờ ơ đáp:
"Nhiều năm như vậy, ai mà còn nhớ."
1
Lúc tôi nhìn thấy video của em gái, tôi đang ngồi trên chiếc ghế sắt lạnh lẽo trong bệnh viện, vô thức siết chặt tờ phiếu xét nghiệm trong tay.
Nghĩ đến cảnh bác sĩ vừa rồi cố gắng dịu giọng nói với tôi:
"Về bàn bạc với bố mẹ nhé, đừng sợ, vẫn có cơ hội chữa khỏi."
Năm tôi 24 tuổi, trong não tôi có một thứ gì đó... một thứ có thể lấy mạng tôi.
Trong video, em gái tôi ghép vô số bức ảnh chụp cùng mẹ. Trong mỗi tấm hình, ánh mắt mẹ đều dõi theo em, chan chứa tình yêu, tràn đầy ấm áp.
Tôi đếm được 99 bức ảnh, mà trên mỗi bức, đều có một dòng chú thích nhỏ.
Chỉ khi đọc kỹ tôi mới nhận ra... đây chính là nhật ký mẹ viết cho em gái.
Bắt đầu từ ngày em chào đời, kéo dài suốt mười tám năm.
6.570 ngày, không thiếu một ngày nào, ghi chép chi tiết đến từng chuyện nhỏ nhặt.
Tôi lặng lẽ nhấn thích video, sau đó mở WeChat, kéo xuống khung trò chuyện với mẹ.
Gõ rồi xóa, viết lại rồi lại xóa, tôi không biết nên mở lời thế nào.
Dù gì thì tin nhắn cuối cùng của mẹ vẫn dừng ở tháng trước, khi bà nhắn tôi đừng về nhà sớm quá.
"Em gái con sắp thi đại học rồi, con về sẽ làm nó phân tâm."
Tôi suy nghĩ một lúc, quyết định mua vé máy bay về nhà vào ngày mai. Có lẽ, tôi nên gặp mẹ trực tiếp để nói chuyện.
Tờ phiếu xét nghiệm bị tôi nhét xuống tận đáy va li. Cả đêm đó, tôi gần như không ngủ được.
Tôi luôn có cảm giác rằng, chỉ cần tôi nhắm mắt lại, thứ trong đầu tôi sẽ ngay lập tức phát nổ.
Trước khi lên máy bay, tôi nhắn cho mẹ một tin:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Hôm nay con về."
Xuống máy bay, mở điện thoại kiểm tra, quả nhiên, mẹ không trả lời lấy một chữ.
Thực ra, chuyện này chẳng có gì lạ. Tôi biết mẹ không thích tôi.
Bố mẹ tôi đều là giáo sư giảng dạy tại trường đại học. Khi tôi chào đời, đúng vào thời điểm chương trình Phát triển Miền Tây đang triển khai mạnh mẽ. Cả hai cùng đi công tác hỗ trợ vùng Tây Bắc, để tôi lại cho bà nội nuôi dưỡng.
Mãi đến khi tôi vào tiểu học, họ mới trở về. Cũng vào năm đó, em gái tôi ra đời.
Lúc này, bố mẹ đã có thời gian chăm sóc con cái, và em gái là đứa trẻ được họ nuôi nấng từng chút một.
Thế nên em không giống tôi. Em thông minh, lanh lợi, lại hoạt bát, dễ dàng chiếm được cảm tình của mọi người.
Một bên là tôi... đứa trẻ lớn lên ở vùng quê, thật thà, lặng lẽ, chẳng có gì nổi bật. Một bên là em gái... được bố mẹ cưng chiều từng li từng tí, tính cách sáng sủa, đáng yêu.
Đặt vào vị trí bất kỳ ai, họ cũng sẽ thích em gái hơn.
Tựa đầu vào cửa kính xe taxi, tôi bồn chồn suy nghĩ.
Nếu mẹ biết tôi bị bệnh, liệu bà có thấy tôi thật phiền phức không?
Bà vẫn thường nói với tôi nhiều nhất một câu:
"Nghe lời một chút đi, đừng khiến bố mẹ phải bận tâm."
Vì thế, bao nhiêu năm qua, khi bị bắt nạt ở trường, tôi không dám nói.
Hết tiền sinh hoạt, tôi cũng không dám chủ động xin.
Có thứ gì yêu thích, tôi cũng không dám mở lời.
Những suy nghĩ đó cứ bám riết lấy tôi, cho đến khi tôi ngồi vào bàn ăn, đối diện với mẹ.
Suốt nửa tiếng đồng hồ, cả hai chỉ lặng lẽ dùng bữa, tôi không thể mở miệng nói với bà rằng mình bị bệnh.
Bởi vì khi tôi vừa bước vào nhà, mẹ không hề tỏ ra vui mừng.
Nhưng rõ ràng, trong cuốn nhật ký của mẹ có một dòng thế này:
"Điều hạnh phúc nhất mỗi ngày chính là đợi An An về nhà. Con bé sẽ như một chú chim nhỏ, nhào vào lòng tôi, ngước lên khuôn mặt đỏ ửng, rồi tíu tít kể đủ chuyện. Mẹ sẽ lắng nghe, con không cần vội, cô bé lắm lời của mẹ."
2
Tôi cúi đầu, dùng thìa đảo qua đảo lại mấy hạt cơm trong bát, cuối cùng không nhịn được mà cẩn thận lên tiếng:
"Mẹ ơi, lúc con sinh ra, con trông thế nào ạ?"
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Mẹ nhíu mày, thờ ơ đáp:
"Nhiều năm như vậy, ai mà còn nhớ."
Nhưng bà vẫn nhớ rất rõ về ngày em gái tôi chào đời.
Bà viết trong nhật ký:
"Nhỏ xíu, nhăn nheo, nhưng tiếng khóc lại thật to và mạnh mẽ. An An, lần đầu gặp con, chào con nhé."