Nhật Ký Của Mẹ, Không Dành Cho Con
Thì ra, trong cuốn nhật ký đó, không có trang nào thuộc về tôi.
Tôi cúi gằm mặt, tất cả can đảm vừa tích tụ được bỗng chốc tiêu tan.
Mẹ à, thực ra con cũng có điều muốn nói, nhưng mẹ sẽ không lắng nghe.
Lúc này, tiếng chìa khóa lách cách vang lên từ cửa ra vào.
Mẹ gần như ngay lập tức nở nụ cười. Tôi nghe thấy giọng nói trong trẻo, rộn ràng của một cô gái:
"Mẹ ơi mẹ ơi mẹ ơi! Con yêu của mẹ đã về rồi đây!"
Phía sau là bố, ông mang theo vẻ mặt tươi cười, tay xách theo vài túi đồ.
Tôi nhìn em gái quen thuộc lao vào lòng mẹ, đổi giọng nhõng nhẽo đủ kiểu gọi "mẹ".
Sau đó, em bắt đầu huyên thuyên kể chuyện về chuyến du lịch của mình, giọng điệu đầy phấn khích.
Sau kỳ thi đại học, em đi du lịch, hôm nay vừa mới về.
Đôi khi tôi thực sự khâm phục em gái. Chỉ một chiếc lá rơi cũng có thể được em kể sinh động như một câu chuyện kỳ thú.
Mẹ không hề thấy phiền, chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng em, cười nói đùa cợt:
"Lớn từng này rồi mà còn làm nũng à?"
Lúc này, em gái mới phát hiện ra tôi, ánh mắt lập tức sáng lên.
Em nhào về phía tôi:
"Chị ơi chị ơi chị ơi! Nhớ chị quá đi mất! Chị cuối cùng cũng về rồi!"
Sự ấm áp và nhiệt tình từ em khiến tôi không kịp phản ứng.
Đây cũng là lý do tôi không thể ghét em ấy được... mẹ không thích tôi không phải lỗi của em.
Tôi khẽ cong môi, nhẹ nhàng gật đầu.
"Được rồi, có mệt không? Mau đi tắm thay đồ đi, tối nay cả nhà mình sẽ ra ngoài ăn."
"Chị đi cùng không?" Em gái chớp đôi mắt to tròn, nhìn tôi chờ đợi.
Mẹ thở dài bất đắc dĩ, chọt nhẹ vào trán em:
"Đi, cả nhà cùng đi, nhanh lên, đi tắm đi."
Em gái hớn hở reo lên một tiếng rồi chạy về phòng.
Việc em hỏi như vậy cũng không có gì lạ.
Từ cấp hai, tôi đã vào trường nội trú. Suốt bao nhiêu năm qua, thời gian tôi ở trường còn nhiều hơn ở nhà.
Sau đó, tôi lên đại học, rồi học tiếp cao học, thời gian trở về nhà lại càng ít hơn.
Trước đây, em từng gọi điện cho tôi, giọng tội nghiệp hỏi:
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
"Chị ơi, sao chị không về nhà? Sao chị không học cùng trường với em?"
Tôi không trả lời.
Tất nhiên là không thể rồi.
Bố mẹ không có thời gian quan tâm đến tôi, vì họ còn bận đưa đón em gái đi học, đưa em đến khu vui chơi, cùng em đi du lịch ngắm cảnh.
Nếu có thêm tôi, họ sẽ không thể chu toàn được.
Tôi vẫn nhớ, ngày mẹ đưa tôi đến trường nội trú, bà chỉ đưa tôi ít tiền rồi dặn dò:
"Hết tiền thì nhắn tin cho mẹ."
Sau đó, bà vội vã rời đi.
Vì tiệm bánh kem yêu thích của em gái sắp đóng cửa.
Bà không hề bận tâm rằng, liệu tôi có sợ hãi khi lần đầu phải sống xa nhà hay không.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Trước khi ra ngoài ăn tối, tôi ở trong phòng sắp xếp lại đồ đạc.
Tôi không muốn phá hỏng tâm trạng của em gái, nhưng cơn đau đầu đột ngột ập đến khiến tôi tái mặt.
Mắt tôi tối sầm, cả người loạng choạng rồi ngã xuống đất.
Tôi phải mất một lúc lâu mới miễn cưỡng mở mắt ra được.
Trên cánh tay có một vết trầy xước lớn, tôi gắng gượng lết người lên giường, đầu óc quay cuồng như thể bị nhấn chìm trong cơn sóng dữ.
Em gái đến gõ cửa, giọng trong trẻo gọi tôi:
"Chị ơi, chị xong chưa? Mọi người đang chờ đấy!"
Tôi không còn sức đứng dậy nữa.
Em gõ cửa hồi lâu, tôi mới khàn giọng đáp:
"Chị không khỏe, không đi được đâu."
Nghe vậy, em lập tức cuống lên, vội hỏi tôi bị sao.
Tôi không trả lời, em liền chạy đi gọi bố mẹ.
Mẹ gõ cửa vài lần, gọi tên tôi:
"Thẩm Vũ? Thẩm Vũ?"
Tôi cắn c.h.ặ.t đ.ầ.u lưỡi, cố gắng đáp lại:
"Mẹ ơi, con thấy không khỏe."
Bên ngoài im lặng vài giây, sau đó mẹ nói:
"Không cố một chút được à? Em con rất mong con đi cùng."
Cơn chóng mặt ngày càng nghiêm trọng, mồ hôi lạnh túa ra trên trán, tôi không thể thốt nổi một lời nào nữa.
"Thôi vậy. Hộp thuốc ở trong tủ sách phòng làm việc, cần gì tự tìm. Mẹ và bố con đi trước đây."
Tôi muốn cất tiếng gọi, nhưng cổ họng lại nghẹn ứ.
Chỉ có tiếng bước chân dần xa, rồi cánh cửa đóng lại.
Tôi gào lên trong lòng:
Mẹ ơi, cứu con.
Nhưng chẳng ai nghe thấy.
Tôi rơi vào bóng tối mịt mù, cơ thể không ngừng chìm xuống.
Thứ quái vật trong đầu tôi... nó đang gào thét đòi xé xác tôi ra.
Nhưng sẽ không ai đến cứu tôi.
Bố mẹ tôi cũng sẽ không.
3
Lần tiếp theo tỉnh lại, tôi phát hiện mình đã bất tỉnh đến gần nửa đêm.
Tôi cố gắng chống người ngồi dậy, cơn đau trên cánh tay nhắc nhở tôi rằng vừa rồi mình đã phát bệnh.
Tôi chợt nhớ đến lời bác sĩ:
"Khi bệnh tình trở nặng, cô có thể bị ảo giác, ảo thính, thậm chí mất ý thức mà không nhận thức được bản thân đang làm gì."
Trong khoảnh khắc ấy, tôi hoảng sợ tột độ.
Lần đầu tiên, tôi nhận ra mình có thể chết.
Không phải kiểu sợ hãi mơ hồ, mà là nỗi kinh hoàng hiện hữu.
Tôi sẽ thực sự c.h.ế.t đi, một cách đau đớn và tuyệt vọng.
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com