Nhật Ký Của Mẹ, Không Dành Cho Con

Chương 7



Tôi trả lời:

 

"Không có gì, chỉ là dạo này chị hơi bận, có lẽ không có nhiều thời gian ở bên họ."

 

"Làm em hết cả hồn! Cứ tưởng chị gặp chuyện gì. Chị yên tâm, em lớn rồi, sẽ chăm sóc bố mẹ thật tốt!"

 

"Ừm."

 

Gõ xong từ cuối cùng, tôi quay người bước lên máy bay.

 

Đến Đức, gặp được vị chuyên gia kia, ông nói bệnh của tôi đúng là đã từng có ca chữa khỏi, nhưng thể trạng mỗi người mỗi khác, không thể đảm bảo kết quả.

 

Cô Lương hỏi xác suất thành công là bao nhiêu. Câu trả lời là dưới ba mươi phần trăm.

 

Nghe vậy, cô Lương lộ rõ vẻ thất vọng.

 

Tôi cười an ủi cô: "Các bác sĩ trong nước bảo chỉ có mười phần trăm, giờ là ba mươi phần trăm rồi, như vậy đã tốt lắm rồi."

 

Điều may mắn là vì bệnh của tôi hiếm gặp, có giá trị nghiên cứu, nên bệnh viện đồng ý hỗ trợ miễn giảm phần lớn chi phí điều trị. Dĩ nhiên, cũng nhờ vào sự giúp đỡ của bạn cô Lương.

 

Trước khi vào phòng phẫu thuật, bác sĩ giải thích cho tôi những nguy cơ có thể xảy ra.

 

Tôi có thể sẽ không qua khỏi, cũng có thể sẽ tổn thương dây thần kinh, dẫn đến mất một số chức năng. Hoặc tệ hơn, tôi có thể mất hết ký ức.

 

Sau khi hiểu rõ mọi rủi ro, tôi ký tên vào giấy cam kết phẫu thuật.

 

Ngày bước vào phòng mổ, tôi đưa cuốn nhật ký cho cô Lương, nói với cô rằng tôi đã viết tất cả những gì muốn nói vào đó. Tôi cảm ơn cô vì đã cho tôi cảm nhận được tình thương của một người mẹ mà tôi chưa từng có.

 

Cô Lương nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, không muốn buông ra. Cuối cùng, tôi nhẹ nhàng ôm cô, thì thầm vào tai:

 

"Cô Lương, kiếp sau em muốn làm con gái ruột của cô."

 

Cánh cửa phòng phẫu thuật từ từ đóng lại, hình ảnh cuối cùng tôi nhìn thấy là cô Lương ôm chặt cuốn nhật ký, gục xuống khóc nức nở.

 

Tôi cố gắng mở to mắt, muốn khắc sâu hình ảnh này vào trí nhớ, tuyệt đối không được quên.

 

Ở trong nước, lúc này đã là tám giờ tối. Tống Lan Chi vẫn như thường lệ xử lý công việc, mở hộp thư điện tử, chợt nhận ra có một email từ Thẩm Vũ gửi đến. 

 

Bà hơi ngạc nhiên, chuyện gì cần phải gửi email thế này? Nhắn tin chẳng phải nhanh hơn sao?

 

Bà mở email ra, bên trong là một video. Không suy nghĩ nhiều, bà nhấn vào phát.

 

Nhưng bà không ngờ rằng, hình ảnh hiện ra trước mắt lại là một Thẩm Vũ gầy gò xanh xao, khuôn mặt tái nhợt, trông vô cùng tiều tụy.

 

Trong video, Thẩm Vũ mặc đồ bệnh nhân, hơi thở yếu ớt, giọng nói cũng vô cùng khó nhọc, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể rời xa thế giới này.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tống Lan Chi sững sờ, đầu óc trống rỗng. Đây là Thẩm Vũ sao? Sao con bé lại trông bệnh nặng đến vậy?

 

Không thể nào! Ba tháng trước nó vẫn còn khỏe mạnh cơ mà! Chuyện này nhất định là một trò đùa ác ý!

 

Bà vội vàng chạy đi gọi Thẩm Minh. Khuôn mặt ông cũng trở nên nghiêm trọng khi nhìn thấy email đó, lập tức gọi cho Thẩm Vũ, nhưng không có ai bắt máy.

 

Tống Lan Chi cảm thấy tim mình như thắt lại, bàn tay run rẩy. Trong lúc đó, Thẩm Minh tiếp tục nhấn phát video.

 

"Mẹ, con là Thẩm Vũ. Vốn dĩ con không định làm phiền mẹ, nhưng dù sao mẹ cũng đã nuôi con hơn hai mươi năm, con nghĩ mình cần phải có một lời giải thích. Coi như đây là một bức di thư..."

 

Nói đến đây, giọng Thẩm Vũ yếu ớt, ngắt quãng, phải cố hít sâu mới có thể tiếp tục.

 

Tống Lan Chi vẫn chưa thể hoàn toàn hiểu được. Di thư? Đứa trẻ này đang nói linh tinh gì vậy?

 

"Con xin lỗi vì cuối cùng vẫn khiến mẹ phải bận tâm. 

Trong đầu con có một khối u, bác sĩ nói rất khó để chữa trị. 

Con rất tiếc vì đã không báo cho mẹ sớm hơn. 

Ban đầu, con muốn tìm một nơi yên tĩnh để ra đi, nhưng cô Lương không muốn con từ bỏ, vậy nên con đã quyết định đi điều trị. 

Bây giờ con đang ở Đức, ngày mai sẽ lên bàn mổ. 

Có vài điều con cần nói rõ, nếu con không qua khỏi, xin đừng trách cô Lương. 

Là con đã yêu cầu không thông báo cho mẹ. 

Ngoài ra, cô Lương đã giúp con trả rất nhiều viện phí. 

Con mong mẹ có thể thay con trả lại số tiền đó, phần này coi như con nợ mẹ. 

Nếu có kiếp sau, con sẽ làm trâu làm ngựa để báo đáp mẹ..."

 

Nói đến đây, Thẩm Vũ nghẹn ngào, mắt cũng đỏ hoe.

 

Tống Lan Chi ngồi phịch xuống ghế, toàn thân vô lực. 

 

Bà nghe thấy giọng nói trong video tiếp tục vang lên:

 

"Mẹ, con biết mình không nên trách mẹ, nhưng con vẫn muốn hỏi một câu... 

Trong cuốn nhật ký của mẹ, thật sự không có lấy một trang nào viết về con sao? 

Mẹ, mẹ có từng yêu con không?"

 

Video đến đây thì đột ngột dừng lại.

 

Thẩm Minh và Tống Lan Chi lặng người hồi lâu.

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Lâu đến mức cả hai người như hóa đá.

 

Cuối cùng, sự im lặng bị phá vỡ bởi tiếng chuông điện thoại của Thẩm Minh. 

 

Trên màn hình hiển thị tên "Bảo Bối".

 

Gần như ngay lập tức, Tống Lan Chi giật lấy điện thoại, nhấn nút nghe.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com