[Vậy chị nghỉ ngơi sớm đi nhé. Em sẽ ngoan ngoãn chờ chị về nè!]
Em gửi kèm một sticker hình con thỏ con, nhảy tung tăng đầy đáng yêu.
Tôi nhìn mà không kìm được nụ cười.
Em gái tôi… thật ra là một đứa trẻ rất tốt.
Chẳng trách ai cũng thích nó cả.
7
Trải qua nhiều vòng điều trị không có tiến triển, lông mày của cô Lương ngày càng nhíu chặt. Tôi không muốn khiến cô lo lắng, vì vậy dù đau đến đâu, tôi vẫn nói không đau.
Trong một lần tôi lại cố nở nụ cười giả vờ không sao trước mặt cô, cô Lương cuối cùng không nhịn được nữa. Cô bật khóc nức nở, tiếng khóc nghẹn ngào đến đau lòng.
Tôi hoảng hốt, không biết phải làm sao, chỉ có thể liên tục nói lời xin lỗi.
"Xin lỗi, cô Lương, em không sao thật mà, em không đau chút nào."
Lời nói này làm sụp đổ sợi dây cuối cùng trong lòng cô. Cô ôm lấy tôi, khóc to thành tiếng.
"Đứa trẻ đáng thương của cô, em có lỗi gì chứ? Em không cần phải xin lỗi. Ông trời sao lại đối xử với em như vậy!"
Sau khi khóc mệt, cô lau khô nước mắt, nghiêm túc khuyên tôi:
"Dù em không muốn, nhưng cô nghĩ đã đến lúc để bố mẹ em biết chuyện."
Cô nói những lời này với sự đau lòng, nhưng chúng tôi đều hiểu rõ bệnh tình của tôi đã rất nghiêm trọng, có thể rời xa cõi đời bất cứ lúc nào.
Tôi im lặng một lúc lâu, rồi lại lắc đầu.
"Cô không biết bố mẹ em đã đối xử với con thế nào đâu, nhưng đây không phải chuyện nhỏ, Tiểu Vũ, cô không muốn em phải ra đi mà bên cạnh không có người thân nào cả."
Cô Lương nói hoàn toàn đúng, nhưng tôi vẫn không muốn.
Tôi lấy điện thoại ra, mở video của em gái.
"Cô Lương, em hiểu lòng tốt của cô, nhưng em cũng có lý do của mình."
"Cô Lương, cô có biết không, trong cuốn nhật ký của mẹ em, không có một trang nào viết về em cả."
Lời nói của tôi có vẻ đột ngột, nhưng cô Lương vẫn chăm chú lắng nghe.
Thế là tôi kể lại từng mẩu chuyện nhỏ, từng điều chất chứa trong lòng bấy lâu nay.
Nói đến cuối cùng, mắt cô Lương cũng đỏ hoe.
Tôi không muốn cô buồn, vội vàng bổ sung:
"Thực ra, ngoài những điều này, họ chưa từng bạc đãi em. Em có cái ăn cái mặc, không thiếu thốn gì cả."
Nghe tôi nói xong, cô Lương đột nhiên đứng bật dậy, chạy thẳng ra ngoài.
Tôi nghe thấy ngoài hành lang có tiếng khóc nức nở.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Hôm đó, cô không quay lại. Tôi biết cô sợ tôi lo lắng.
Sau khi cô rời đi, tôi lặng lẽ lấy cuốn sổ nhỏ giấu dưới gối ra, bắt đầu viết:
"Ngày 15 tháng 8, trời nắng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Cô Lương đã nghe được những tâm sự giấu kín bấy lâu của em, lại khóc rồi.
Em thật có lỗi. Bệnh của em có lẽ không chữa được, nhưng em vẫn thấy mình may mắn.
Ít nhất trong những ngày tháng cuối cùng của cuộc đời, em có cô ở bên.
Hy vọng cô sau này cả đời bình an, vì người tốt nên sống lâu trăm tuổi."
Ba ngày sau, cô Lương mới quay lại.
Hôm đó, cô vội vàng bước vào, khuôn mặt đầy vui mừng.
"Tiểu Vũ, cô có cách cứu em rồi!"
Tôi không quan tâm đến lời cô nói, chỉ thấy đôi mắt cô thâm quầng, tràn đầy tơ máu.
Chắc hẳn mấy ngày qua cô lại thức trắng vì tôi.
"Tiểu Vũ, lần này là thật đó." Thấy tôi không phản ứng, cô Lương ngồi xuống, nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi.
Cô nói rằng một người bạn đã giới thiệu một chuyên gia ở Đức. Ông ấy từng điều trị thành công bệnh tình tương tự, tôi có thể thử xem sao.
Nghe đến đây, trong lòng tôi trỗi dậy tia hy vọng, nhưng lại nhanh chóng lo lắng.
"Cô Lương, chắc phải tốn rất nhiều tiền nhỉ? Cô đã giúp em nhiều lắm rồi, em không thể để cô tốn kém thêm nữa."
Nghe tôi nói vậy, khuôn mặt cô Lương lộ rõ vẻ không đồng tình.
"Người ta vẫn nói, một ngày làm thầy, cả đời làm cha mẹ. Vậy cô chính là mẹ em, mẹ giúp em chữa bệnh, sao lại nói là tốn kém chứ?"
Nghe cô nói vậy, tôi không nhịn được nữa. Cô nói rằng cô là mẹ tôi, cô bằng lòng làm mẹ tôi.