Hai việc khó khăn đã giải quyết xong, Lưu Đại Ngân có thể chuyên tâm đi vay tiền rồi.
Hiện tại chính sách cho vay rất rốt, tỉnh đang nâng đỡ các xí nghiệp tư nhân nên thủ tục vay tương đối đơn giản, nếu không hộ kinh doanh cá thể như Lưu Đại Ngân muốn vay được tiền từ ngân hàng chính là người si nói mộng.
Hiện tại có chính sách nâng đỡ, hộ kinh doanh cá thể như Lưu Đại Ngân đều có thể vay vốn từ ngân hàng để phát triển lớn mạnh.
Trước khi mùa đông đến nhà xưởng đã xây dựng xong, chỉ còn vấn đề trang hoàng. Tháng giêng khoản vay mới rót vào tài khoản, dây truyền sản xuất Lưu Đại Ngân mua là sản phẩm trong nước sản xuất ra, không cần nhập khẩu, chỉ cần bỏ tiền ra là có thể lắp ráp máy móc bất cứ lúc nào, chẳng qua nhà xưởng vẫn chưa thu dọn xong, nên Lưu Đại Ngân gửi tiền đặt cọc trước, đợi thu dọn xong rồi bên kia sẽ lập tức đưa máy móc qua, còn phái nhân viên kỹ thuật đến chỉ đạo sản xuất.
Bên phía giáo sư Trần cũng truyền đến tin tức tốt, ông ấy và sinh viên của mình đã nghin cứu ra vài loại hương vị mì ăn liền, trong đó có hai loại được các sinh viên đánh giá vô cùng tốt.
Mọi việc đã chuẩn bị xong, chỉ còn thiếu gió đông. Lưu Đại Ngân phải đi xin giấy phép kinh doanh nghành nghề này. Trước khi làm giấy phép, còn phải chọn cho mì ăn liền nhà mình một cái tên dễ nghe. Người nhà họ Lý ngồi quây quần bên nhau, nghĩ ra vài cái tên cho mì ăn liền nhà bọn họ rồi, nhưng Lưu Đại Ngân đều không vừa lòng lắm.
Tròng mắt Tiêu Văn Nhân xoay chuyển, nói: “Bà nội, gọi nó là mì ăn liền Lý Sư Phụ đi.”
Kiếp trước, mì ăn liền nhà máy Lưu Đại Ngân sản xuất chính là mì ăn liền Lý Sư Phụ, loại mì này chiếm quá nửa thị phần mì ăn liền trong cả nước.
Lưu Đại Ngân cũng dựa vào nhãn hiệu này trở thành nhà giàu số một ở tỉnh thành.
Lưu Đại Ngân giật mình, liếc mắt nhìn Tiêu Văn Nhân một cái.
Trong lòng bà ấy cũng vừa nghĩ đến cái tên “Lý sư phụ” này, đang định nói ra, không ngờ Tiêu Văn Nhân đã nói trước.
Chẳng lẽ là “Đọc được suy nghĩ trong đầu người khác”?
Lưu Đại Ngân không tin, có lẽ chỉ là trùng hợp mà thôi.
Cái liếc mắt kia của Lưu Đại Ngân khiến trái tim Tiêu Văn Nhân đập loạn xạ, chẳng lẽ bà ấy đã nhìn ra điều gì rồi?
Không thể nào, ai sẽ nghi ngờ một cô bé là người trọng sinh chứ? Trong niên đại này vẫn chưa có tiểu thuyết trọng sinh đâu.
Lưu Đại Ngân chỉ liếc mắt nhìn Tiêu Văn Nhân một cái, rồi dời mắt, trái tim nhỏ bé của Tiêu Văn Nhân đập loạn xạ, cô ta đưa tay lên ngực, tự an ủi mình: Không hổ là nhà giàu số một trong tương lai, bà ấy lợi hại thật đấy!
Chuyện làm giấy phép buôn bán, lần đầu Lưu Đại Ngân còn lạ, lần thứ hai đã quen, đến lần thứ ba thì rất có kinh nghiệm rồi.
Vân Chi
Hôm nay khi bà ấy ra ngoài về, thì gặp được một vị khách mà bà ấy không nghĩ tới. Người đến là chú Thường Hữu đi cùng con gái con rể chú ấy và cháu ngoại Triệu Lan Hoa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Chú Thường Hữu không có con trai, chỉ có một cô con gái đã gả qua thôn bên cạnh. Triệu Lan Hoa là cháu gái đằng ngoại của chú Thường Hữu, khi còn nhỏ thường xuyên sống ở nhà ông bà ngoại, rất hay chơi cùng con gái út Lý Ngẫu Hoa của Lưu Đại Ngân.
Cả nhà chú Thường Hữu đang ngồi trên ghế sô pha nhà Lưu Đại Ngân, dáng vẻ vô cùng câu nệ. Trông thấy Lưu Đại Ngân tới, cả nhà chú Thường Hữu vội vàng đứng dậy: “Vợ Tam Thuận, cháu về rồi à.”
Lưu Đại Ngân đi qua bên đó, cười hỏi: “Chú Thường Hữu, chú lên chơi ạ. Mọi người mau ngồi xuống đi, cháu là con cháu, sao có chuyện để mọi người đứng dậy nghênh đón thế này.”
Lý Tam Thuận không có nhà, trong nhà chỉ có mình Lý Lưu Trụ đang chiêu đãi gia đình chú Thường Hữu.”
Lúc ngồi xuống rồi Lưu Đại Ngân mới phát hiện ra, Triệu Lan Hoa và con gái của chú Thường Hữu mỗi người bế một đứa trẻ.
Hai đứa trẻ kia không lớn lắm, nhìn qua khoảng bảy tám tháng tuổi, đều hơi gầy, không có da có thịt.
“Chú Thường Hữu, đây là con của Lan Hoa ạ? Lan Hoa sinh đôi à, có phúc quá.”
Chú Thường Hữu thở dài, nói: “Vợ Tam Thuận, cháu đừng nói nữa, lần này nhà chú tới tỉnh thành vì muốn nhờ cháu giúp đỡ, chỉ cần tự mình giải quyết được chú sẽ không tới làm phiền cháu, nhưng mà…”
Hóa ra sức khỏe của cặp song sinh này không được tốt lắm, đến bệnh viện khám mới biết cơ thể bọn nhỏ có vấn đề, phải phẫu thuật. Hơn nữa còn phải phẫu thuật ở tỉnh thành.
Mẹ chồng của Triệu Lan Hoa hỏi bác sĩ một câu, chi phí phẫu thuật cần bao nhiêu tiền, bác sĩ nói phải mất khoảng một ngàn đồng.
Nhà chồng Triệu Lan Hoa đều là nông dân, trong nhà có mấy đứa con trai, con trai út vừa lấy vợ, vẫn đang nợ người ta một đống tiền, lấy đâu ra một ngàn đồng để làm phẫu thuật.
Quan trọng hơn là, hiện tại nông thôn cũng đã bắt đầu thực hành kế hoạch hoá gia đình, hai đứa con sinh đôi của Triệu Lan Hoa đều là con gái, vốn dĩ mẹ chồng cô ấy đã không vui rồi, nên vừa nghe thấy muốn chữa bệnh cho hai đứa nhỏ phải bỏ ra nhiều tiền như vậy, mẹ chồng cô ấy lập tức buông lời, nói không có tiền chữa bệnh cho hai đứa nhỏ, đợi hai đứa nhỏ không còn thì sinh đứa khác, biết đâu lại sinh được con trai.
Chồng của Triệu Lan Hoa nghe lời mẹ mình, cũng không phản đối, cuối cùng Triệu Lan Hoa đành phải bế hai đứa nhỏ về nhà mẹ đẻ.
Nhưng nhà mẹ đẻ cô ấy cũng là nông dân bình thường, lấy đâu ra nhiều tền như vậy. Biết Lưu Đại Ngân mở cửa hàng gà nướng ở tỉnh thành, chú Thường Hữu nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn bế bọn trẻ đến nơi này.
“Vợ Tam Thuận, chú biết chú mở miệng nhờ vả khiến cháu khó xử, nhưng mà…”
Lời còn lại chú Thường Hữu không nói nữa, Lưu Đại Ngân biết trong lòng ông ấy nghĩ thế nào. Lưu Đại Ngân cũng từng giống chú Thường Hữu, từng tới từng nhà dập đầu để vay tiền chữa bệnh cho Khai Lâm.
Dù xấu hổ, đau lòng cuối cùng chú Thường Hữu vẫn đến nhà bọn họ để nhờ cậy.
“Chú Thường Hữu, chú đừng như vậy, bây giờ trời vẫn còn sớm, bệnh viện vẫn chưa đóng cửa, chúng ta mau tới bệnh viện đi.”