Lưu Đại Ngân dẫn cả nhà chú Thường Hữu lên xe buýt đi đến bệnh viện tỉnh. Hiện tại là ốn giờ chiều, còn một tiếng nữa bác sĩ sẽ tan làm, phải tranh thủ thời gian khi bệnh viện chưa hết giờ khám chữa làm xong thủ tục nhập viện mới được.
May mà Triệu Lan Hoa mang theo bệnh án của bệnh viện huyện bên người. Sau khi xem xong, bác sĩ nói: “Hôm nay quá muộn rồi, dù khám bệnh bây giờ cũng không ra được kết quả, anh chị về nhà mai lại đến hay nhập viện luôn?”
Người nhà chú Thường Hữu quay sang nhìn nhau, đều không biết nên làm thế nào. Thấy vậy, Lưu Đại Ngân mở miệng nói: “Bác sĩ, chúng tôi làm thủ tục nhập viện luôn.”
Làm xong thủ tục nhập viện cũng đến giờ các bác sĩ của bệnh viện tan làm. Triệu Lan Hoa cúi người thật sâu với Lưu Đại Ngân: “Mợ Tam Thuận, cháu cảm ơn mợ nhiều lắm! Hết bao nhiêu tiền cháu viết giấy nợ cho mợ, cháu hứa sẽ trả lại đầy đủ.”
Cha mẹ Triệu Lan Hoa cũng cảm ơn Lưu Đại Ngân, thậm chí còn muốn quỳ xuống dập đầu với bà ấy.
Lưu Đại Ngân giữ chặt hai người, nói: “Trước kia Khai Lâm cũng bị bệnh phải phẫu thuật, nhà chị không gom góp được tiền, nếu không nhờ bà con làng xóm giúp đỡ, hiện tại không biết Khai Lâm nhà chị đang ở chỗ nào đâu! Đến bây giờ chị vẫn nhớ rõ, chú Thường Hữu cho chị ba mươi mốt đồng bốn hào tám xu, nói chữa bệnh cho thằng bé là việc lớn, chú già rồi giữ lại tiền mua quan tài này cũng vô dụng, đều cho thằng bé chữa bệnh. Bây giờ lại đến hai đứa nhỏ này bị bệnh, nếu chị mặc kệ, chị còn mặt mũi nào sống trên đời chứ!”
Chú Thường Hữu lau nước mắt bên khóe mắt: “Vợ Tam Thuận, cháu là người tốt!”
Lưu Đại Ngân cười nói: “Cũng do chú Thường Hữu làm người tốt trước, đây gọi là người tốt sẽ gặp điều may mắn. Đã làm xong thủ tục nhập viện rồi, chúng ta về nhà trước đi, ngày mai lại đến bệnh viện.
Con gái Lý Hồng Đậu của chú Thường Hữu vội vàng xua tay, nói: “Chị Tam Thuận, chúng em không về nữa, bệnh viện này có giường nằm, chúng em ở đây một đêm là được, không thêm phiền cho nhà anh chị nữa.”
Chồng cô ấy ở bên cạnh cũng nói: “Đúng đấy chị dâu, chúng em không về nữa, trong bệnh viện có rất nhiều chỗ có thể ngủ lại, chúng em ở bệnh viện một đêm là được rồi.”
Chú Thường Hữu cũng nói: “Vợ Tam Thuận, chú với các em không tới nhà cháu nữa, cháu đã giúp nhà chú không ít rồi, không thể tiếp tục làm phiền cháu.”
“Chuyện này thì có gì là phiền chứ, đứa bé còn nhỏ như vậy chắc chắn phải ngủ trên giường bệnh, vậy chú thím ngủ ở đâu? Đã tới tỉnh thành rồi, cũng coi như đã tới trước cửa nhà cháu, không về nhà cháu sao được? Hơn nữa, nếu Tam Thuận biết chú với các em lên tỉnh thành lại không tới nhà cháu, anh ấy sẽ mắng cháu mất.”
Lưu Đại Ngân khuyên can mãi, cuối cùng mới mời được gia đình chú Thường Hữu về nhà theo bà ấy.
Vân Chi
Trong nhà bọn nhỏ đều đi học về rồi, Tam Thuận cũng đang ở nhà, nhìn thấy gia đình chú Thường Hữu đến, Lý Tam Thuận vội đứng dậy tiếp đón: “Chú, đã làm xong thủ tục cho bọn trẻ chưa?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
“Làm xong rồi, may mà có vợ cháu, nếu không có Đại Ngân, chưa chắc bọn trẻ đã nhập viện được.”
“Không phải là việc chúng cháu nên làm sao? Khi Khai Lâm bị ốm, chú Thường Hữu cũng giúp đỡ nhà chúng cháu rất nhiều.” Lý Tam Thuận và Lưu Đại Ngân rót nước cho bọn họ, nói: “Cháu ra ngoài về nghe Lưu Trụ nói chú tới nhà, vốn dĩ định đi bệnh viện tìm chú rồi, nhưng cháu không biết mọi người đến bệnh viện nào, lại sợ không gặp được nhau, nên đã ở nhà dọn dẹp nhà cửa trước. Chú Thường Hữu, mọi người đi cất đồ đạc trước đi.”
Lý Tam Thuận đã thu dọn hai căn phòng ở nhà trước, ông ấy dẫn bọn họ qua bên đó: “Chú Thường Hữu, mấy căn phòng này đều thu dọn sạch sẽ rồi, trước đây khi đám Liên Hoa lên chơi, cháu đã thu dọn sạch sẽ, tối khi qua bên này chú lấy thêm hai phích nước nóng nữa là được.”
“Thật sự phiền các cháu quá.”
Lưu Đại Ngân cười nói: “Phiền gì đâu, chú khách sáo quá. Chú Thường Hữu, chắc chắn mọi người đều mệt mỏi rồi, mọi người nghỉ ngơi một lát đi, cháu đi nấu cơm. Hoa Lan, bọn trẻ ăn được gì rồi, để thím nấu luôn cho.”
Triệu Lan Hoa vội đứng ậy nói: “Bọn trẻ không ăn gì đâu ạ, chị không cần nấu cho bọn nó.”
“Được rồi, vậy mọi người thu dọn đồ đạc trước đi.”
Lưu Đại Ngân định nấu mì sợi, thêm một món kho và xào hai đĩa đồ ăn nữa. Ngoài ra bà ấy còn nấu thêm cho hai đứa nhỏ nhà Triệu Lan Hoa một bát canh trứng và mấy quả trứng luộc.
“Đại Ngân, chú Thường Hữu giúp chúng ta không ít, lúc Khai Lâm bị bệnh chú ấy lấy hết cả tiền mua quan tài ra cho chúng ta, bây giờ chú ấy cần giúp đỡ, chúng ta không thể không quan tâm.”
Lý Tam Thuận vừa đập trứng gà vừa thương lượng với Lưu Đại Ngân.
“Đương nhiên phải giúp đỡ rồi. Lần trước khi ông bị bắt về đồn công an, cả thôn không mấy người để ý đến mẹ con chúng tôi, chỉ có chú Thường Hữu là cho mẹ con chúng tôi mượn căn nhà cũ của chú ấy để ở, nếu không ngay cả nơi để ngủ mẹ con chúng tôi cũng không có.”
Lý Lưu Trụ bỏ thêm chút nước và chút muối vào bát trứng gà, quấy đều lên, hỏi tiếp: “Đại Ngân, chú Thường Hữu nói thế nào? Muốn mượn nhà chúng ta bao nhiêu tiền?”
Lưu Đại Ngân lắc đầu nói: “Chuyện này thì chú ấy chưa nói, nhưng mà tôi nghe chú Thường Hữu kể, bác sĩ huyện nói muốn chữa khỏi cho hai đứa nhỏ phải mất hơn một ng đồng. Hôm nay tôi đã nộp giúp nhà chú ấy một trăm đồng tiền viện phí rồi, chúng ta đưa thêm cho chú ấy một ngàn năm trăm đồng nữa đi, sau khi bọn trẻ phẫu thuật xong khả năng còn phải khám lại, hai đứa nó gầy gò như vậy, cũng phải bồi bổ cho bọn nó.”
Lý Tam Thuận đổ bát trứng vào nồi, gật đầu nói: “Ừ, cứ làm vậy đi. Khi đưa tiền cho chú Thường Hữu nhớ nói với chú ấy, nếu không đủ tiền thì cứ tới chỗ chúng ta.”
“Ừ, phải nói rõ với chú ấy, nếu không sợ chú Thường Hữu và người nhà chú ấy sẽ ngượng ngùng không dám đến vay tiền nữa. Bọn nhỏ bị bệnh, không thể trì hoãn…”