Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Chương 274: Pháo hôi trong truyện trọng sinh (32)



Khi ăn cơm, Lưu Đại Ngân để bát canh trứng xuống trước mặt Triệu Lan Hoa, nói: “Mợ nấu canh trứng cho bọn trẻ.”

Triệu Lan Hoa vội vàng cảm ơn Lưu Đại Ngân: “Mợ, cám ơn mợ nhiều lắm.”

Lưu Đại Ngân nói: “Đều là người một nhà, cảm ơn cái gì.”

Tiêu Văn Nhân nhìn Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận nói cười vui vẻ với gia đình chú Thường Hữu, oán hận cắn đầu đũa.

Vừa rồi khi nhìn thấy gia đình này, cô ta chưa cảm thấy gì cả, chỉ nghĩ rằng bọn họ là bà con nghèo từ nông thôn tới để vòi tiền nhà họ Lý.

Nhưng khi nhìn thấy người phụ nữ bế hai đứa nhỏ song sinh ra ngoài, Tiêu Văn Nhân lập tức bị dọa sợ.

Người phụ nữ này, chẳng phải người vợ kiếp trước của Lý Lưu Trụ sao?

Đôi song sinh kia chính là con gái kế của Lý Lưu Trụ kiếp trước, Lý Lương Thần và Lý Mỹ Cảnh.

Nghĩ đến đây, Tiêu Văn Nhân lại thấy buồn bực, sao kiếp trước hai người kia có thể đổi sang họ Lý, mà cô ta lại không thể sửa họ?

Khi Lưu Hồng Mai và Lý Lưu Trụ kết hôn, Tiêu Văn Nhân thử thăm dò hỏi xem có sửa họ được không, nào ngờ Lưu Hồng Mai dứt khoát không đồng ý, nói đây là thứ duy nhất cha cô ta để lại cho cô ta, không được sửa lại.

Bởi vì điều này, Tiêu Văn Nhân còn tức giận rất lâu, đợi sau này Lưu Đại Ngân phát đạt, khi người khác nhắc đến cô ta, nói đây là Tiêu Văn Nhân, vừa nghe đã biết không phải người nhà họ Lý rồi.

Nhưng tức giận cũng vô dụng, mẹ ruột không cho phép cô ta sửa họ, một đứa trẻ như cô ta thì có thể làm gì?

Tiêu Văn Nhân âm thầm hạ quyết tâm, đợi đến năm mười tám tuổi, cô ta sẽ tự mình đến đồn công an sửa lại họ. Nếu như Lưu Hồng Mai hỏi tới, thì cô ta sẽ nói, Lý Lưu Trụ đối xử với cô ta tốt như vậy, trong lòng cô ta đã coi Lý Lưu Trụ là cha ruột từ lâu rồi, cô ta không biết báo đáp Lý Lưu Trụ thế nào, chỉ có thể sửa lại họ để thể hiện lòng hiếu thảo.

Kế hoạch của Tiêu Văn Nhân rất hay, nào ngờ nửa đường lại trông thấy người vợ kiếp trước của Lý Lưu Trụ tìm tới cửa, hai người này sẽ không nối lại tình xưa chứ?

Nhất định phải đuổi bọn họ đi mới được…

Nhưng nhìn gia đình kia đang nói chuyện thân mật với Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận, Tiêu Văn Nhân lại không biết nên làm gì bây giờ.

Hai người chủ gia đình đều nhiệt tình tiếp đón gia đình kia như vậy, một đứa trẻ như cô ta có thể làm được gì? Nếu như cô ta nổi giận với người nhà kia, sợ là sẽ bị mắng mình không hiểu chuyện.

Nghe ý của người nh kia, bọn trẻ nằm viện sẽ không ở lại nhà họ Lý nữa, vậy sao bọn họ không cút luôn đi, còn quay về nơi này làm gì?

Đương nhiên Tiêu Văn Nhân chỉ dám oán hận trong lòng, ngoài mặt vẫn n nụ cười ngọt ngào ứng phó với người nhà chú Thường Hữu.

Không thể đuổi người nhà này đi, vậy thì canh chừng bọn họ mọi lúc mọi nơi, không cho người phụ nữ kia có bất kỳ tiếp xúc nào với Lý Lưu Trụ là được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Ban ngày bọn họ phải ở bệnh viện, chắc chắn chỉ buổi tối mới về nhà, khi đó cô ta cũng tan học về nhà rồi, nhất định phải theo dõi sát xao bọn họ, không cho người phụ nữ kia phá hoại tình cảm giữa mẹ mình với Lý Lưu Trụ.

Cơm nước xong xuôi, thu dọn bàn ăn rồi, gia đình chú Thường Hữu ngồi trong phòng khách nói chuyện với vợ chồng Lý Tam Thuận.

Lý Tam Thuận đưa mắt ra hiệu cho Lưu Đại Ngân , Lưu Đại Ngân đứng dậy quay về phòng mình, khi ra ngoài, trong tay cầm theo một cái túi.

“Chú Thường Hữu, trong này có một nghìn năm trăm đồng, chú cầm lấy chữa bệnh cho bọn trẻ đi.”

Vốn dĩ chú Thường Hữu tới đây để vay tiền chữa bệnh, nhưng lúc này lại ngại ngùng khi nhận tiền từ Lưu Đại Ngân.

“Tam Thuận, Vợ Tam Thuận, cảm ơn, cảm ơn các cháu.”

“Cậu mợ Tam Thuận, cảm ơn cậu mợ đã cho cháu vay tiền, để cháu viết giấy vay nợ, sau này có tiền rồi, cháu hứa sẽ trả lại đầy đủ cho cậu mợ.”

Nói xong, Triệu Lan Hoa muốn quỳ xuống cảm ơn vợ chồng Lý Tam Thuận. Vợ chồng Lý Hồng Đậu cũng tỏ vẻ cảm ơn bọn họ.

Lưu Đại Ngân vội vàng giữ chặt Triệu Lan Hoa, nói: “Lan Hoa, cháu làm cái gì thế? Đầu gối là thể diện, không được tùy tiện quỳ xuống. Cháu cầm lấy số tiền này trước đi, nếu như không đủ thì cứ tới tìm mợ. Chữa bệnh cho bọn trẻ là chuyện quan trọng nhất, cháu đừng xấu hổ.”

Triệu Lan Hoa và mẹ cô ấy lau nước mắt, lại cúi người cảm ơn Lưu Đại Ngân với Lý Tam Thuận.

Lưu Đại Ngân khuyên một lúc lâu, chú Thường Hữu ở bên cạnh, cũng nói: “Được rồi, chúng ta về phòng nghỉ ngơi trước đi, đã muộn thế này rồi, cũng phải để cho vợ chồng Tam Thuận đi nghỉ ngơi chứ.”

“Chú Thường Hữu, mọi người cứ đi nghỉ ngơi trước đi, vừa ngồi tàu hỏa, vừa bận rộn ở bệnh viện, chắc chắn đều rất mệt mỏi rồi.”

Lý Tam Thuận mang cho bọn họ hai cái phích nước nóng, còn đi cùng Lưu Đại Ngân đưa bọn họ đến nhà trước.

Lúc quay lại nhà chính, Lưu Đại Ngân nhìn thấy vẫn còn một đứa trẻ đang đứng trước cửa phòng khách.

Hóa ra là Tiêu Văn Nhân.

Lưu Đại Ngân thuận miệng hỏi: “Văn Nhân, sao cháu lại ở đây? Vẫn chưa ngủ à?”

Tiêu Văn Nhân nhìn Lưu Đại Ngân, hỏi: “Bà nội, kia em bé kia đâu rồi ạ? Cháu muốn chơi với em bé.”

“Em bé đi ngủ rồi, Văn Nhân cũng đi ngủ đi.” Lưu Đại Ngân cười xoa đầu Tiêu Văn Nhân.

“Vâng ạ, Nhân Nhân đi ngủ trước đây, ông bà nội cũng đi ngủ sớm nhé.”

Lý Tam Thuận cười rất tươi: “Ừ, Văn Nhân cũng phải đi ngủ sớm đo.”

Vân Chi

Tiêu Văn Nhân nhảy nhót quay về phòng mình, thật ra là cô ta cố ý tới canh chừng người nhà kia, muốn nghe xem bọn họ nói gì, đáng tiếc bọn họ đã đi ngủ rồi.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com