Dù sao Lý Khai Nguyên vẫn là một đứa trẻ, cậu tò mò hỏi: “Nơi thú vị là nơi nào ạ?”
“Trường thành, Cố Cung, cháu có đi không?”
“Là mấy nơi đó à.” Khai Nguyên cười, từ chối: “Chú Trương, mấy nơi đó cháu đi cả rồi.”
“Đi thêm lần nữa cũng có sao đâu, trường học thì có gì để xem chứ, chẳng phải cũng giống trường học ở tỉnh thành chúng ta sao? Chỉ là vườn trường lớn hơn chút, phòng học đẹp hơn chút, người nhiều hơn chút.”
Vân Chi
“Đương nhiên là không giống nhau rồi.” Khai Nguyên phản bác Trương Thủy Sinh: “Mấy trường đại học đó là nơi học sinh chúng cháu hướng tới nhất đó! Chú Trương, người buôn bán như chú thì mong đạt được điều gì nhất?”
“Mong đạt được điều gì nhất sao?” Ngẫm nghĩ một lát, Trương Thủy Sinh nói: “Khai Nguyên, nếu cháu không hỏi thì đúng là chú chưa từng nghĩ tới. Trước kia khi mới bắt đầu làm ăn buôn bán chú chỉ muốn kiếm được tiền, nhưng hiện tại thì… Chú phải cẩn thận suy nghĩ lại mới được.”
Lưu Đại Ngân không nói lời nào, đứng bên cạnh nhìn Trương Thủy Sinh nói đùa với Khai Nguyên.
“Có rồi.” Sau đó Trương Thủy Sinh vỗ trán, nói: “Hiện tại chú đang làm về mảng thời trang, nên điều chú hướng đến nhất chính là tuần lễ thời trang ở nước Mỹ kia, nếu một ngày nào đó nhãn hiệu quần áo của chú cũng được trưng bày ở tuần lễ thời trang, thì nửa đêm chú cũng cười tỉnh mất.”
“Chú Trương, tuần lễ thời trang là nơi chuyên triển lãm quần áo thời trang ạ?”
Trương Thủy Sinh gật đầu, trả lời: “Ừ, là nơi có rất nhiều người mẫu mặc quần áo đi tới đi lui trên sàn chữ T, để người ta ngắm quần áo trên người.”
“Vậy tuần lễ thời trang cũng là triển lãm quần áo đúng không?” Khai Nguyên tổng kết: “Chú Trương, tuần lễ thời trang là triển lãm, hiện tại chúng ta cũng tới trển lãm, đều là triển lãm cả, chỉ là một bên nhiều ngưi hơn chút, một bên ít người hơn chút, một nơi đẹp hơn chút, sao chú cứ phải mơ ước sang tuần lễ thời trang ở nước Mỹ làm gì, coi triển lãm lần này là nơi chú hướng tới không tốt hơn sao?”
“Cũng đúng…” Chưa nói hết câu, Trương Thủy Sinh đã giật mình hiểu ra, anh ta cười vỗ đầu Khai Nguyên: “Thằng nhóc này, lừa cả chú vào tròng.”
Khai Nguyên bị vỗ đầu, bất mãn nói: “Chú Trương, lần sau chú đừng vỗ đầu cháu như thế, sẽ không cao được đâu.”
Trương Thủy Sinh cười ha ha: “Sao lại không cao được? Khai Nguyên, bây giờ cháu đã cao lắm rồi, mới tuổi này đã cao đến bả vai chú vẫn còn sợ không đủ cao sao?”
“Cháu muốn cao trên mét tám cơ, cho nên bây giờ vẫn chưa đủ cao.”
Trương Thủy Sinh lại nói chuyện với Khai Nguyên thêm một lúc nữa, Lưu Đại Ngân ở bên cạnh vừa nghe vừa cười.
Cuối cùng, cuộc tranh cãi của hai người kết thúc vì Trương Thủy Sinh cạn sạch vốn từ rồi.
“Dì Lưu.” Trương Thủy Sinh oán giận với Lưu Đại Ngân : “Thằng bé Khai Nguyên này học cách ăn nói thế nào vậy? Mới tuổi này mà cháu đã không nói lại được thằng bé rồi. Cứ nói chuyện với thằng bé là cháu lại nhớ tới hồi nhỏ khi tranh luận với anh trai cháu. Quả nhiên, dưới bầu trời này người học giỏi đều như nhau.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Lưu Đại Ngân cũng cười nói: “Không chỉ cháu thấy vậy đâu, bây giờ dì còn không nói lại được Khai Nguyên đó, cả Hữu Lợi nữa, có đôi khi dì cũng không nói lại được thằng bé. Cháu nói xem, có phải hiện tại đứa nhỏ nào cũng khó chơi như vậy không?”
Trương Thủy Sinh cười nói: “Dì Lưu, không phải hiện tại trẻ con khó chơi, mà là hai đứa nhỏ nhà dì khó chơi. Dì xem, dì bồi dưỡng bọn nhỏ như vậy, từ ăn mặc đến tiêu dùng có thứ nào là không phải tốt nhất. Vật chất phong phú, bọn nhỏ mới hoạt bát.”
Trương Thủy Sinh nói cũng đúng, ví dụ như Chu Hữu Lợi đi, khi vừa tới tỉnh thành cậu ấy còn hơi câu nệ, nhưng mà hiện giờ điều gì cũng dám nói, nói nhiều không chịu nổi.
Tới Kinh Thị, Lưu Đại Ngân xách hành lý xuống khỏi tàu hỏa, còn hàng hóa của bọn họ thì gửi theo đường vận chuyển rồi, lát nữa sẽ đi lấy sau.
Trương Thủy Sinh vừa xách đồ vừa oán giận với Lưu Đại Ngân: “Dì Lưu, cháu bảo lái xe tới thì dì không nghe, cứ nằng nặc đòi đi tàu hỏa. Nếu lái xe, chắc là chúng ta đã tới Kinh Thị từ lâu rồi.”
Trương Thủy Sinh cũng mua một chiếc ô tô, còn đắt hơn của Lưu Đại Ngân.
Lưu Đại Ngân giải thích cho Trương Thủy Sinh: “Cháu đó, tối qua không nghe dự báo thời tiết à? Hôm nay tỉnh thành bắc bộ sẽ có mưa to, thậm chí mưa rất to. Lúc chúng ta xuất phát từ tỉnh thành, trời đã âm u rồi. Nếu đi đến giữa đường trời đổ mưa to, đường bị ngập nước, trước không có thôn, sau không có nhà, đến lúc đó thì phải làm sao?”
Trương Thủy Sinh vỗ đầu mình: “Dì Lưu, đúng là hôm qua cháu quên xem dự báo thời tiết thật, chỉ nghĩ đến việc lái xe đến Kinh Thị lượn một vòng, không nghĩ nhiều như vậy.”
“Được rồi, chúng ta đi lấy hàng hóa đi. Sau này ra ngoài nhớ phải xem dự báo thời tiết đó, đi tàu hỏa thì không sao, nếu lái xe thì nhất định phải tìm hiểu rõ về thời tiết trước khi xuất phát.”
Lần này Trương Thủy Sinh cũng dẫn theo hai nhân viên, mấy người cùng nhau xách hàng hóa, gọi hai chiếc xe taxi, rồi lên xe đi đến nơi triển lãm.
Ban tổ chức triển lãm lần này có mạng lưới quan hệ rộng, mượn được hội trường ở giữa Kinh Thị.
Mấy năm nay Lưu Đại Ngân từng tham gia rất nhiều buổi triển lãm lớn nhỏ, điều kiện nơi triển lãm có đủ kiểu, thậm chí có lần bà ấy còn tham gia hội chợ giới thiệu sản phẩm ở nông thôn, tổ chức ở chợ quê, phải trải một tấm vải lên mặt đất sau đó trưng bày hàng hóa mình mang theo lên trên đó.
Buổi triển lãm này tổ chức ở sân vận động lớn, nếu không có quan hệ căn bản sẽ không thuê được.
Ngày kia mới diễn ra triển lãm, Lưu Đại Ngân phái một nhân viên đến trước để sắp xếp gian hàng, khi bà ấy đến nơi, hàng hóa đều sắp xếp xong cả rồi. Lần này, Lưu Đại Ngân mang thêm mì ăn liền, gà nướng, trứng kho và chân gà đến.
Nhân viên tới trước đã mang theo một ít sản phẩm, nhưng Lưu Đại Ngân sợ không đủ lại mang thêm một chút nữa.
Ngày đầu triển lãm, các xí nghiệp tham gia tụ tập bên nhau mở họp, Lưu Đại Ngân nhận được không ít danh thiếp, cũng phát ra không ít danh thiếp.
Chỗ ngồi của Trương Thủy Sinh và Lưu Đại Ngân gần sát nhau, anh ta nghiêng người qua nói với Lưu Đại Ngân: “Dì Lưu, lần nào dì tham gia hội nghị giữa các xí nghiệp tư nhân chúng ta, dì cũng trở thành tiêu điểm nhỉ?”
Lưu Đại Ngân cười hỏi: “Còn phải nói sao, cháu xem trong số những người đang ngồi ở đây, có mấy ai lớn tuổi như dì? Hơn nữa dì còn là phụ nữ, không muốn người ta chú ý cũng khó.”