Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Chương 281: Pháo hôi trong truyện trọng sinh (39)



Lưu Đại Ngân nói cũng đúng. Trong niên đại ngày, người làm ăn buôn bán phát triển được đến mức độ nhất định đa phần đều không già lắm, đúng là rất hiếm người ở độ tuổi năm mươi như Lưu Đại Ngân.

Trong hội trưởng chỉ có mình bà ấy là phụ nữ trung niên hơn năm mươi tuổi, sao có thể không khiến người ta chú ý?

Từ khi bắt đầu làm ăn buôn bán Lưu Đại Ngân đã đối mặt với vô số ánh mắt kiểu này rồi, việc làm ăn của bà ấy càng ngày càng lớn, ánh mắt kiểu này cũng ngày càng nhiều thêm.

Lưu Đại Ngân không để bụng chút nào, coi những ánh mắt đó là ánh mắt khâm phục, kính trọng.

Ở lại Kinh Thị hơn mười ngày, Lưu Đại Ngân và Trương Thủy Sinh mới trở về tỉnh thành. Vừa trông thấy Lưu Đại Ngân, chưa tâm sự được mấy câu Lý Tam Thuận đã nói cho bà ấy một chuyện.

“Đại Ngân, anh ba Trần tới tìm tôi, nói muốn làm việc ở cửa hàng gà nướng của chúng ta, anh ấy định bán thịt bò.”

“Anh ba Trần?” Lưu Đại Ngân hỏi lại một câu, sau đó đã nghĩ ra anh ba Trần kia là ai. Anh ba Trần là người quen cũ của Lý Tam Thuận, khi bố chồng Lưu Đại Ngân còn bán gà nướng ở tỉnh thành, nhà anh ba Trần kia cũng có cửa hàng bán thịt bò, hai cửa hàng ở ngay sát nhau.

Sau này khi vợ chồng Lưu Đại Ngân mở cửa hàng gà nướng ở tỉnh thành rồi, Lý Tam Thuận ngẫu nhiên gặp được đối phương. Lúc đó Lưu Đại Ngân còn bảo Lý Tam Thuận hỏi xem anh ba Trần có muốn tới cửa hàng gà nướng nhà bọn họ làm thịt bò để bán không? Nhưng khi ấy anh ba Trần đã từ chối.

Không ngờ mấy năm sau, đối phương lại chủ động nói muốn tới làm việc cho cửa hàng gà nướng nhà bọn họ.

Lưu Đại Ngân tò mò, hỏi: “Tam Thuận, tôi nhớ rõ anh ba Trần từng nói, con trai con gái nhà anh ấy đều là công nhân, anh ấy cũng có tiền lương hưu, không phải lo ăn uống mà, sao bây giờ lại nghĩ đến chuyện đi bán thịt bò thế?”

Lý Tam Thuận nói: “Con trai, con gái, con dâu, con rể nhà anh ba Trần đều làm việc trong cùng một nhà máy, mấy năm nay việc làm ăn của nhà máy đó không tốt lắm, lương thưởng đều kém, nên anh ấy mới định ra ngoài làm việc kiếm tiền trợ cấp gia đình.”

Ngẫm nghĩ một lát, Lưu Đại Ngân hỏi: “Anh ba Trần có tay nghề, sao không tự mở cửa hàng?”

“Tôi hỏi rồi, anh ấy nói, muốn bán thịt bò phải có cửa hàng, tiền thuê gì đó cũng là một khoản lớn. Hơn nữa, nhà anh ấy có mấy đứa con, nếu mở cửa hàng thật thì sau này biết cho đứa nào.”

“Ừ, Tam Thuận này, ông nói xem thịt bò kia có thể đóng gói như gà nướng nhà chúng ta không?”

“Thịt bò đóng gói chân không à? Được chứ, bà thử thương lượng với anh ba Trần xem.”

Khi anh ba Trần tới lần nữa, Lý Tam Thuận vội mời đối phương vào phòng làm việc của Lưu Đại Ngân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Đây là lần đầu tiên anh ba Trần tới phòng làm việc của bà ấy. Trong phòng có một chiếc bàn làm việc màu mận chín, một bộ bàn ghế sô pha bọc da, trên bàn làm việc còn đặt một chiếc máy tính.

Anh ba Trần từng nghe con trai út nhà mình nói, muốn mua một chiếc máy tính phải mất mấy vạn đồng. Bây giờ mới mấy năm chứ, thế mà vợ chồng Lý Tam Thuận đã mua được thứ này rồi.

Lưu Đại Ngân đã đứng chờ anh ba Trần trong phòng từ lâu, nhìn thấy đối phương vào phòng, bà ấy cười nói: “Anh Ba, anh mau ngồi di.”

Vân Chi

Anh ba Trần vẫn hơi câu nệ, không phải bị dọa vì cách bài trí trong phòng làm việc của Lưu Đại Ngân, mà vì hôm nay ông ấy tới để nhờ cậy người khác, nên cảm thấy mình thấp hơn một bậc.

Lý Tam Thuận rót nước, anh ba Trần nói câu cảm ơn.

Lưu Đại Ngân ngồi trên ghế sô pha đối diện, cười nói: “Anh Ba, Tam Thuận đã nói với tôi chuyện nhà anh rồi, tôi có ý kiến thế này, anh thử nghe trước xem thế nào nhé.”

Anh ba Trần nói: “Vợ Tam Thuận, có gì cô cứ nói.”

“Anh Ba, anh cũng thấy rồi đấy, hiện tại tôi đã mở nhà máy, nên cũng muốn chế biến món thịt bò nhà anh thành một món thực phẩm đóng gói, như vậy có thể bán được đi xa hơn. Chúng ta hợp tác cùng làm, anh bỏ ra công thức, tôi đảm nhiệm tất cả những khâu còn lại, đợi bán xong rồi, ngoài tiền lương ra, tôi sẽ trích thêm cho anh 8% doanh thu, anh thấy thế nào?”

“Ngoài tiền lương còn trích phần trăm? Như vậy rất tốt.” Vốn dĩ anh ba Trần chỉ mong kiếm được việc làm, ai ngờ còn có thêm một khoản thu nữa.

Lưu Đại Ngân: “Anh Ba, anh đừng vội đồng ý, nếu anh đồng ý thật, thì về sau công thức làm thịt bò sẽ thuộc về nhà máy, anh Ba không được tùy tiện bán cho người khác.”

Anh ba Trần cười nói: “Không cần suy nghĩ nữa, tôi đồng ý.”

Lưu Đại Ngân nói: “Anh Ba, anh vẫn nên quay về thương lượng với người nhà trước đi đã, dù sao việc này cũng không phải việc nhỏ.”

Anh ba Trần muốn đồng ý luôn, nhưng Lưu Đại Ngân đã nói vậy, ông ấy đành nói sẽ quay về thương lượng với người trong nhà.

Sau khi anh ba Trần đi khỏi, Lưu Đại Ngân lại gọi điện thoại cho con trai. Dạo này con trai con dâu đang bận trang hoàng lại nhà cửa, mấy đứa cháu đều ở lại nhà máy với Lưu Đại Ngân.

May mà có Khai Nguyên, nên mấy đứa nhỏ không cần vợ chồng Lưu Đại Ngân tốn quá nhiều tâm sức, chỉ cần nấu ăn cho bọn nhỏ là được.

Căng tin trong nhà máy vẫn đang trong quá trình hoàn thiện, đợi trang hoàng xong rồi, sau này không muốn nấu ăn có thể tới căng tin ăn.

Anh ba Trần muốn bán thịt bò, thật ra thích hợp nhất là bán ở cửa hàng gà nướng của con trai, Lưu Đại Ngân gọi điện thoại để hỏi xem, nếu anh ba Trần đồng ý, thì con trai có muốn bán thêm món thịt bò trong cửa hàng gà nướng không.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com