Người nhà họ Lý và người nhà họ Lưu đều chạy ra ngoài tìm người, hỏi khắp một lượt xem có lai trông thấy Lưu Hồng Mai không.
Khu vực này đều là hàng xóm láng giềng cũ, trông thấy bọn họ gióng trống khua chiêng tìm người như thế, đoán chắc chắn đã xảy ra chuyện gì, đều vội vàng hỏi thăm.
Khi Lưu Đại Ngân đi với Lý Tam Thuận hỏi thăm đến khu vực gần nhà bà ngoại Lưu, có một đứa trẻ nói: “Cháu nhìn thấy cô Hồng Mai, cô ấy về nhà rồi.”
“Về nhà, về nhà nào?” Lưu Đại Ngân vội hỏi.
“Về nhà bà Lưu ạ.”
Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận liếc nhau, nhanh chóng đi tới nhà bà ngoại Lưu. Đến gần nhà, quả nhiên cổng lớn nhà họ Lưu đang mở. Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận vội chạy vào nhà xem con dâu có ở đây không.
Lúc này con dâu bà ấy đang ngồi trong nhà xem tivi. Trông thấy cha mẹ chồng tới, Lưu Hồng Mai đứng dậy, chưa nói lời nào hốc mắt đã đỏ ửng lên.
“Cha, mẹ tới đấy à.”
“Hồng Mai, rốt cuộc chuyện là thế nào? Con nói mẹ nghe đi để mẹ về xử lý thằng Lưu Trụ.”
Lưu Hồng Mai cúi đầu, hốc mắt đỏ lên, nói: “Mẹ, Lưu Trụ làm sổ sách không tử tế, con nói anh ấy vài câu, anh ấy lại nổi nóng nên con mới chạy ra ngoài.”
“Hồng Mai à…” Lưu Đại Ngân kéo tay con dâu, nói: “Lưu Trụ làm không đúng, con mắng nó hoặc nói cho cha mẹ để cha mẹ đánh nó là được, con sắp sinh rồi, hiện tại chính là giai đoạn quan trọng nhất, đừng không nói tiếng nào đã chạy một mình ra ngoài như thế.”
Lý Tam Thuận ở bên cạnh cũng nói: “Hồng Mai, con yên tâm, cha đã dạy cho Lưu Trụ một trận rồi, nếu con chưa hết giận, cha lại đánh nó thêm trận nữa.”
Lưu Hồng Mai cúi đầu lau nước mắt, không nói lời nào.
Lưu Đại Ngân quay đầu lại nói với Lý Tam Thuận: “Tam Thuận, ông mau đi thông báo cho nhà thông gia đi, nói đã tìm thấy Hồng Mai rồi, đang ở nhà bà ấy.”
“Ừ, tôi đi đây.”
Lưu Đại Ngân lại khuyên nhủ con dâu thêm một phen, đến khi trên mặt cô ta nở nụ cười, Lưu Đại Ngân mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Bà ngoại Lưu chạy về nhà đầu tiên, khi nhìn thấy Lưu Hồng Mai, sắc mặt bà ta đầu tiên là vui mừng, sau đó là giận dữ: “Hồng Mai, con có biết hiện tại con đang mang thai không mà dám chạy lung tung như thế? Lỡ như xảy ra chuyện gì trên đường thì phải làm sao?”
“Mẹ, con xin lỗi, con biết con sai rồi.”
Lưu Đại Ngân ở bên cạnh hoà giải: “Bà thông gia, nói đến nói đi, vẫn là tại Lưu Trụ, nếu nó không chọc Hồng Mai tức giận thì làm gì có chuyện như vậy. Bà đừng trách Hồng Mai, chắc chắn lúc này trong lòng nó cũng không dễ chịu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Bà ngoại Lưu lườm con gái một cái, hỏi: “Bà thông gia, việc hôm nay là lỗi của Lưu Trụ nhỉ? Hồng Mai sắp sinh rồi, Lưu Trụ còn chọc tức con bé như vậy, ngày thường không biết còn bắt nạt Hồng Mai nhà chúng tôi thế nào.”
“Chuyện lần này là lỗi của Lưu Trụ nhà chúng tôi, bà thông gia, muốn đánh muốn phạt thế nào bà cứ tự nhiên.” Lý Tam Thuận nói.
“Đúng đấy, bà thông gia, muốn đánh muốn phạt thế nào bà cứ việc làm.” Lưu Đại Ngân cũng nói.
Bà ngoại Lưu trừng mắt nhìn về phía Lý Lưu Trụ: “Lưu Trụ, chuyện lần này là lỗi của cậu đúng không? Hồng Mai sắp sinh rồi, cậu không chiều con bé thì thôi còn dám chọc nó tức giận. Lưu Trụ, cậu nói xem, cậu làm thế là đúng hay không?”
Lý Lưu Trụ cúi đầu, mặt lộ vẻ ăn năn: “Mẹ, con xin lỗi, đều là lỗi của con, mẹ đánh con đi, sau này con không bao giờ chọc giận Hồng Mai nữa.”
“Tôi nào dám đánh cậu.” Bà ngoại Lưu lườm con rể một cái, rồi quay đầu đi: “Mẹ cậu lắm tiền như vậy, cậu là con trai duy nhất của bà ấy, tôi dám đánh cậu sao?”
Bà ngoại Lưu thật sự hận Lưu Đại Ngân, bởi vì đối phương không chịu tha thứ cho cháu trai Nhậm Tân của bà ta. Với Lưu Đại Ngân mà nói đó là chuyện dễ như ăn cháo, nhưng Lưu Đại Ngân lại không chịu giúp đỡ.
“Bà thông gia, đã làm sai thì nên xử phạt, nên đánh.” Lưu Đại Ngân vỗ vào lưng con trai hai cái: “Lưu Trụ, lần này con chọc giận Hồng Mai là con có lỗi, còn không mau xin lỗi Hồng Mai đi.”
Vân Chi
Lý Lưu Trụ thật sự không biết bản thân đã chọc giận vợ mình thế nào, cô ta chê Lý Lưu Trụ ghi sổ không rõ ràng, Lý Lưu Trụ giải thích vài câu, không biết tại sao đột nhiên vợ mình lại nổi giận, còn một mình chạy ra ngoài.
Có lẽ thật sự là lỗi của mình, hiện tại vợ mình đang mang thai, cảm xúc không ổn định, nếu cô ấy nói do mình chọc giận cô ấy, thì mình xin lỗi cô ấy vậy. Nghĩ tới đây, Lý Lưu Trụ lập tức bước đến trước mặt Lưu Hồng Mai, ngồi xổm xuống, nói: “Hồng Mai, xin lỗi em, là lỗi của anh, em tha thứ cho anh được không?”
Vành mắt Lưu Hồng Mai đỏ lên, nhìn Lý Lưu Trụ một lúc lâu, mới nhỏ giọng hỏi: “Sau này anh còn như vậy không?”
Lý Lưu Trụ vội lắc đầu: “Không dám nữa, không dám nữa.”
Lưu Hồng Mai khẽ nở nụ cười: “Vậy anh thề đi.”
Lý Lưu Trụ vội giơ ngón trỏ và ngón giữa lên, thề thốt: “Sau này nếu anh dám chọc giận Hồng Mai, anh sẽ…”
Anh ta còn chưa nói hết câu, Lưu Hồng Mai đã che miệng anh ta lại: “Anh nói vớ vẩn gì thế.”
Hai vợ chồng đã làm lành, cuối cùng Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận cũng yên lòng.
“Lưu Trụ, sau này con đừng chọc giận Hồng Mai, nếu con còn dám chọc giận con dâu của mẹ, mẹ sẽ không tha cho con đâu đấy.” Lưu Đại Ngân dặn dò con trai.
“Mẹ, sau này con không dám nữa, mẹ cứ yên tâm.”
Lý Lưu Trụ muốn đón Lưu Hồng Mai về nhà, Lưu Hồng Mai lại lắc đầu, nói mình muốn ở nhà mẹ đẻ vài ngày, trong nhà nhiều trẻ con quá ầm ĩ.
Đợi đến buổi tối tắt đèn lên giường rồi, Lưu Hồng Mai nằm xoay lưng về phía bà ngoại Lưu, mới nhỏ giọng nói: “Mẹ, con nói với mẹ chuyện này.”