Đới Vĩnh là người Quảng Đông, biết nói tiếng Quảng Đông, chính vì phải dùng đến cậu ấy, nên lần này đi công tác Lưu Đại Ngân mới mang cậu ấy theo.
Điểm đến của Lưu Đại Ngân là một bệnh viện tư nhân, bà ấy bế Khai Ngọc vào, thơm lên khuôn mặt cậu bé: “Khai Ngọc, lát nữa bác sĩ phải lấy máu, Khai Ngọc đừng sợ nhé.”
Đới Vĩnh nhìn thấy tất cả, nhưng cậu ấy không nói câu nào, cũng không hỏi thăm gì.
Bệnh viện này không đông bệnh nhân lắm, Lưu Đại Ngân còn đặt lịch hẹn từ trước, nên rất nhanh đã lấy m.á.u xong.
Bế Khai Ngọc ra khỏi bệnh viện, Lưu Đại Ngân dặn dò Đới Vĩnh: “Tiểu Đới, chuyện này cháu đừng nói cho ai đấy, biết chưa?”
Đới Vĩnh khẽ gật đầu, bệnh viện này là bệnh viện tư nhân, chi phí rất đắt đỏ, xưởng trưởng bế đứa trẻ đến nơi này chẳng lẽ chỉ vì lấy m.á.u xét nghiệm? Huống chi xưởng trưởng còn đặt lịch từ trước, hay là Khai Ngọc bị bệnh gì? Nhưng mà nếu Khai Ngọc bị bệnh gì đó, sao con trai con dâu của xưởng trưởng lại không biết nhỉ?
Nhưng xưởng trưởng không cho nói ra ngoài, vậy thì khả năng là chuyện bí mật. Nếu đã là bí mật, thì không nên tìm hiểu vẫn tốt hơn.
Khi Lưu Đại Ngân và Đới Vĩnh bế đứa trẻ quay về khách sạn, con dâu với Quan Tiếu San vẫn chưa quay về. Phụ nữ mà, một khi đi dạo phố thì không thể nào quay trở về trong một chốc một lát.
Hơn mười ngày sau mới có kết quả kiểm tra của Khai Ngọc, trong hơn mười ngày này, Lưu Đại Ngân đã hiểu được cảm giác thế nào là một ngày còn dài hơn một năm rồi.
Bà ấy vừa hy vọng sớm có kết quả kiểm tra, vừa sợ hãi kết quả.
Nhưng mà chuyện nên tới vẫn phải tới.
Mấy hôm sau, Lưu Đại Ngân lại lấy cớ đi công tác, dẫn Đới Vĩnh tới Cảng Đảo thêm lần nữa.
Khoảnh khắc nhận được kết quả kiểm tra, bà ấy cực kỳ bình tĩnh. Chữ viết trên báo cáo kiểm tra là chữ phồn thể, Lưu Đại Ngân không đọc được, bà ấy bỏ nó vào ngực, gọi xe đi tới cửa khẩu. Qua cửa khẩu chính là đặc khu kinh tế, Lưu Đại Ngân đã mua trước vé xe chiều về rồi. Bà ấy muốn trở lại tỉnh thành cùng xem báo cáo kiểm tra này với Lý Tam Thuận, nhưng mà bà ấy đã quên mất sự thật, Lý Tam Thuận cũng không biết quá nhiều chữ.
Ngồi trên tàu hoả một ngày một đêm, cuối cùng Lưu Đại Ngân cũng về tới tỉnh thành, Lý Tam Thuận đang ăn cơm sáng, thấy Lưu Đại Ngân về sớm như vậy, ông ấy còn kinh ngạc: “Đại Ngân, sao lần này bà đi công tác về sớm thế? Làm xong hết chưa?”
“Làm xong rồi.” Lưu Đại Ngân tiện tay bỏ túi xách xuống, cũng bắt đầu ăn cơm.
Bữa sáng không phong phú lắm, có cháo, bánh bao và dưa muối. Lưu Đại Ngân không ở nhà, Lý Tam Thuận cũng không nấu cơm mà đi mua đồ ăn sáng ở căng tin.
“Bà nội, có phải bà có chuyện gì không?” Lý Khai Nguyên hỏi.
Từ khi nghỉ hè, Lý Khai Nguyên đã chuyển đến nhà máy sống với Lý Tam Thuận và Lưu Đại Ngân rồi, chiều nào cũng phải học thêm.
Lưu Đại Ngân cố gắng nuốt hết cái bánh bao, nói: “Có chuyện gì đâu, bà nội không có việc gì, ăn cơm xong Khai Nguyên định đi đâu không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
“Cháu hẹn bạn đi chơi bóng rổ.”
“Ừ, vậy ăn xong Khai Nguyên đi chơi đi.”
Vân Chi
Lưu Đại Ngân ăn không nhiều lắm, rất nhanh đã buông đũa: “Tam Thuận, tôi ngồi tàu hoả hơi mệt, đi ngủ một lát đây, nếu không có việc gì quan trọng thì đừng gọi tôi nhé.”
“Ừ, bà đi nghỉ ngơi đi.”
Hiện tại Lưu Đại Ngân đã học được rất nhiều chữ, tuy chữ viết trên tờ báo cáo giám định này là chữ phồn thể, nhưng Lưu Đại Ngân xem qua cũng đoán được nội dung đại khái.
Buông báo cáo giám định xuống, Lưu Đại Ngân đứng tại chỗ sững sờ một lúc lâu, mãi cho đến khi Lý Tam Thuận vào phòng, bà ấy mới giật mình tỉnh lại.
Lý Tam Thuận làm vợ chồng với Lưu Đại Ngân mấy chục năm, đã hiểu nhau vô cùng rồi, nhìn thấy sắc mặt của Lưu Đại Ngân lúc này, ông ấy biết chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó nghiêm trọng.
Lý Tam Thuận buông cái chổi trong tay xuống, vội bước đến trước mặt Lưu Đại Ngân, đỡ lấy bà ấy, hỏi: “Đại Ngân, đã sảy ra chuyện gì à?”
Lưu Đại Ngân không đáp. Hành động này đã doạ sợ Lý Tam Thuận. Ông ấy đỡ vợ mình ngồi xuống ghế sô pha, lại rót một cốc nước nhét vào tay bà ấy, hỏi: “Đại Ngân, đã xảy ra chuyện gì thế? Bà đừng làm tôi sợ, hay là tôi gọi điện thoại cho bọn nhỏ nhé.”
“Đừng gọi điện thoại. Tam Thuận, tôi có chuyện này cần nói với ông.”
Tay chân Lưu Đại Ngân đều lạnh lẽo, thậm chí còn khẽ run lên.
“Đại Ngân, có việc gì bà cứ nói đi, có tôi ở đây, cửa ải khó khăn thế nào chúng ta cũng có thể cùng nhau vượt qua được.”
Lưu Đại Ngân chậm rãi uống hết chén nước, rồi nói cho ông ấy tin tức lớn như một trái bom: “Tam Thuận, Khai Ngọc không phải cháu trai ruột của chúng ta.”
Nhất thời Lý Tam Thuận vẫn chưa tiêu hoá được nội dung tin tức Lưu Đại Ngân nói, ông ấy hỏi lại: “Đại Ngân, bà nói gì cơ? Khai Ngọc không phải cháu trai ruột của chúng ta, vậy nó là cháu trai của ai?”
Lưu Đại Ngân lấy báo cáo giám định ra, nhét vào tay Lý Tam Thuận: “Trên báo cáo giám định viết rõ, Khai Ngọc không có quan hệ huyết thống với chúng ta, đương nhiên là không phải cháu trai của chúng ta rồi.”
Lý Tam Thuận không biết quá nhiều chữ, càng không hiểu được báo cáo bằng chữ phồn thể. Ông ấy buông tờ giấy, sắc mặt trở nên nghiêm túc: “Đại Ngân, rốt cuộc chuyện này là thế nào?”
Lưu Đại Ngân chậm rãi kể lại đầu đuôi cho Lý Tam Thuận nghe.
Đầu tiên là hôm mua dưa hấu, nhìn thấy cô bé mặc chiếc váy giống chiếc váy Lưu Hồng Mai mua, bà ấy tò mò hỏi ông lão bán dưa vài câu, không ngờ cô bé kia lại sinh cùng ngày với cháu trai mình, còn bị bế về lúc nửa đêm.
Người nông dân trồng dưa kia còn nói đùa, trông cô bé kia rất giống bà ấy. Bà ấy cảm thấy không đúng, kết hợp với những hành động không thích hợp của con dâu Lưu Hồng Mai thời gian vừa qua, nên đã bỏ tiền ra thuê người theo dõi cha mẹ nuôi của cô bé, còn mua một đống đồ dành cho bé gái để thử Lưu Hồng Mai. Quả nhiên không lâu sau, mấy thứ Lưu Đại Ngân mua đã tới tay của cha mẹ nuôi cô bé thông qua bà ngoại Lưu.
Chuyện đã đến nước này, nhất định phải tìm hiểu rõ ràng, Lưu Đại Ngân mới dẫn Lưu Hồng Mai và Khai Ngọc tới Cảng Đảo chơi, rồi nhân lúc Lưu Hồng Mai ra ngoài dạo phố, bà ấy đã mang Khai Ngọc tới bệnh viện xét nghiệm ADN…