Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Chương 301: Pháo hôi trong truyện trọng sinh (59)





Lưu Đại Ngân cầm quyển sổ ghi chép, tay run rẩy không cầm chắc, chẳng lẽ suy đoán trong lòng mình đều là thật sao?

Bà ấy đẩy quyển sổ tới trước mặt anh Tiền, chỉ vào một hàng chữ trên quyển sổ, hỏi: “Người này có phải người tặng đồ cho người nhà kia không?”

“Xưởng trưởng Lưu, chị chờ chút, để tôi gọi người tới cho chị hỏi.”

Đàn em của anh Tiền theo dõi đôi vợ chồng kia theo từng nhóm, ngày bà ngoại Lưu gặp mặt cha mẹ nuôi của Tiểu Lệ, là một đàn em tên Hổ Tử theo dõi.

Đúng lúc Hổ Tử cũng đang ở đây, anh Tiền gọi cậu ta tới, hỏi cậu ta: “Người này có phải là người đưa cho vợ của tên Đại Hữu kia rất nhiều đồ không?”

Hổ Tử cầm quyển sổ ghi chép lên, xem xong thì khẳng định: “Vâng, là người cho người phụ nữ kia một túi đồ rất lớn, đối phương còn lấy đồ ra xem, đều là quần áo cho bé gái mặc.”

Lưu Đại Ngân nhắm mắt lại, lại mở ra, nói: “Anh Tiền, các anh lại theo dõi thêm nửa tháng nữa là đươc.”



Lưu Đại Ngân không biết mình về nhà thế nào, chẳng lẽ những gì mình nghĩ đều là sự thật, Tiểu Lệ mới là cháu gái ruột của mình, Khai Ngọc thì không phải?

Trở lại văn phòng, Lưu Đại Ngân gấp gáp ngồi vào bàn làm việc, cầm điện thoại lên, bấm một dãy số.

Một tháng sau, chính là thời điểm nóng nhất trong năm, Lưu Đại Ngân lại đi công tác.

Hiện tại Hải Thị đã bắt đầu cải cách trên diện rộng, bắt đầu lấy lại vị thế trung tâm kinh tế của mình, “cơn sóng” ùa đến đặc khu kinh tế để làm giàu cũng bắt đầu đổi hướng chuyển sang Hải Thị.

Lưu Đại Ngân có một trăm mẫu đất ở Đông Phổ, ban đầu bà ấy chỉ mua hai mươi mẫu, sau đó với lục tục mua thêm tám mươi mẫu nữa.

Vân Chi

Hải Thị bắt đầu phát triển, sức hút của đặc khu kinh tế hơi giảm xuống, hiện tại trong tay Lưu Đại Ngân có không ít tiền, nên bà ấy định đến đặc khu kinh tế để mua đất.

Lần này bà ấy nhắm trúng vùng ngoại thành cách đặc khu kinh tế khá xa, nơi đó không có nổi một con đường xi măng thông với đặc khu kinh tế, tất cả đều là đồi núi hoang sơ.

Lưu Đại Ngân nhớ rõ trên “Sách” từng nói, sau này rất nhiều người không mua được nhà ở đặc khu kinh tế phải chuyển sang mua ở thành phố kế bên hoặc các vùng lân cận, giá nhà còn cao đến mức hai ba vạn một mét vuông.

Nơi này tốt xấu gì cũng nằm trong phạm vi đặc khu kinh tế, tương lai nếu ngành địa ốc phát triển, chắc chắn sẽ kiếm được tiền.

Về chuyện mua đất, Lưu Đại Ngân đã phái người đi thương lượng từ trước, lần này bà ấy chỉ việc tới để ký hợp đồng.

Nhưng mà bà ấy còn có một việc vô cùng quan trọng muốn làm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -



Xác định xong lịch trình đến đặc khu kinh tế, Lưu Đại Ngân gọi điện thoại cho con trai con dâu.

“Lưu Trụ, mẹ sắp đi đặc khu kinh tế, con hỏi vợ con xem nó có muốn đi cùng không, mẹ dẫn nó qua Cảng Đảo chơi.”

Trong mắt người đại lục, Cảng Đảo chính là thiên đường, hiện tại người giàu có đều thích qua Cảng Đảo mua sắm.

Lưu Đại Ngân có giấy thông hành, con trai, con dâu bà ấy cũng có, nhưng mà ngoài Lưu Đại Ngân ra, những người khác đều chưa từng đến Cảng Đảo.

Lần này Lưu Đại Ngân sắp tới đặc khu kinh tế, nên muốn dẫn con dâu qua Cảng Đảo mua sắm luôn. Lưu Hồng Mai muốn đi, nhưng lại do dự, sợ không ai chăm con.

Lưu Đại Ngân cười nói: “Chuyện này dễ thôi mà, con dẫn cả thằng bé theo chẳng phải được rồi sao?”

“Dẫn thằng bé theo? Mẹ, như vậy có được không?”

“Sao lại không được?” Giọng Lưu Đại Ngân mang theo ý cười: “Mẹ qua Cảng Đảo, Tiểu Quan với Tiểu Đới cũng đi cùng, chẳng lẽ bốn người lớn chúng ta còn không trông được một đứa trẻ?”

Lưu Hồng Mai đã muốn đi Cảng Đảo mua sắm từ lâu rồi, bây giờ mẹ chồng rủ cô ta đi, đương nhiên cô ta còn cầu mà chẳng được. Mẹ chồng đã rủ đi, vậy có phải tiền mua đồ cũng do bàấy bỏ ra không nhỉ?

Lưu Hồng Mai thầm vui mừng, lập tức đồng ý, đợi hôm Lưu Đại Ngân đi đặc khu kinh tế, cô ta sẽ đi cùng.

Buông điện thoại, Lưu Đại Ngân ngồi yên không nhúc nhích rất lâu, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Thời gian trôi qua rất nhanh, không lâu sau đã tới ngày xuôi nam. Lưu Đại Ngân dẫn theo Quan Tiếu San, Đới Vĩnh. Lưu Hồng Mai bế Lý Khai Ngọc, cùng nhau lên tàu hoả đi về phía nam.

Chuyện mua đất đã thương lượng xong từ trước, lần này Lưu Đại Ngân tới, chỉ để ký hợp đồng rồi thanh toán tiền, nên hai ngày đã làm xong tất cả.

Sau khi xong việc, bọn họ đi theo một đoàn du lịch ở đặc khu kinh tế tới Cảng Đảo chơi. Đoàn du lịch này là Lưu Đại Ngân cố ý tìm, bởi vì đoàn du lịch này sẽ chơi ở Cảng Đảo ba ngày, trong đó có nửa ngày hoạt động tự do.

Trước khi tới đặc khu kinh tế, bà ấy đã sắp xếp xong cả rồi.

Trong nửa ngày hoạt động tự do cuối cùng, Lưu Đại Ngân bảo con dâu cứ đi dạo phố với người trong đoàn du lịch, bà ấy ở lại khách sạn trông Khai Ngọc cho.

Lưu Hồng Mai rất muốn đi, lại băn khoăn Lưu Đại Ngân trông Khai Ngọc một mình sẽ không vui: “Mẹ, một mình mẹ trông thằng bé có được không?”

“Sao lại không được? Tiểu Đới cũng không ra ngoài, có hai người mà.”

Nghe vậy Lưu Hồng Mai mới yên tâm, cô ta vẫn chưa chơi chán ở Cảng Đảo đâu, mẹ chồng chủ động đề nghị trông con giúp, đúng là cầu còn chẳng được.

Đợi con dâu ra ngoài rồi, Lưu Đại Ngân bế đứa trẻ lên, nói với Đới Vĩnh: “Tiểu Đới, cháu ra ngoài với dì một lát.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com