Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Chương 305: Pháo hôi trong truyện trọng sinh (63)



Với Lý Lưu Trụ mà nói, tin tức này chẳng khác nào sét đánh giữa trời quang, con trai út mình dành tất cả tình yêu thương thế mà không phải con ruột, con gái ruột lại bị mẹ vợ của mình tặng cho người khác, nuôi ở nhà người khác, gọi người khác là cha mẹ.

Tại sao vợ mình lại làm như vậy nhỉ? Rốt cuộc cô ta muốn gì chứ?

Đột nhiên Lý Lưu Trụ nhớ tới thái độ khác thường của vợ anh ta mấy ngày trước khi sinh, động một chút là lại cãi nhau với anh ta, khi ấy anh ta còn tưởng rằng, bởi vì sắp sinh nên tâm trạng của vợ anh ta không được tốt, bây giờ nghĩ lại, có lẽ vì cố ý muốn cãi nhau với mình để có thể về nhà mẹ đẻ…

Nếu muốn đổi con, vậy chắc chắn không thể sinh ở bệnh viện, chỉ có thể sinh trong nhà, cho nên Lưu Hồng Mai mới lấy lý do cãi nhau với anh ta để về nhà mẹ đẻ, khi sinh con cũng chỉ có mẹ con cô ta ở đó, sinh nam hay sinh nữ chẳng phải đều do mẹ con cô ta quyết định sao?

Lý Lưu Trụ cảm thấy cả người lạnh lẽo. Rốt cuộc người cùng chung chăn gối mấy năm qua với mình là người thế nào? Cô ta thật tâm cơ…

Nếu muốn đổi con, phải tìm được người để tráo đổi từ trước, con gái cũng phải tìm được nhà nhận nuôi, việc này không thể làm được trong một hai ngày. Chắc chắn Lưu Hồng Mai đã lập sẵn kế hoạch từ trước rồi nhỉ? Nhưng vì sao chứ? Vì sao không cần con gái ruột của mình lại đi nuôi một đứa trẻ không hề có quan hệ huyết thống?

Vân Chi

Cô ta không nghĩ cho con mình sao? Cô ta không sợ đứa trẻ sẽ phải chịu khổ chịu tội ở nhà người khác sao?

“Mẹ,” Vành mắt Lý Lưu Trụ hơi đỏ: “Mẹ để con tiêu hoá tin tức này đã, nhất thời con vẫn chưa tiếp thu được.”

Lưu Đại Ngân vỗ lưng con trai, an ủi: “Lưu Trụ, mẹ biết con không thể tiếp thu được tin tức này trong một chốc một lát, khi mới biết tin, mẹ cũng phải mất một khoảng thời gian rất dài mới tiếp thu đợc. Hay là tối nay con cứ ở lại nhà máy một đêm đi, ngày mai rồi về nhà.”

“Vâng, mẹ để con suy nghĩ đã, xem rốt cuộc phải làm sao bây giờ?”

Lý Lưu Trụ thức trắng cả đêm không thể nào chợp mắt, vừa nhắm mắt là lại nghĩ đến Khai Ngọc và cô con gái chưa từng thấy mặt kia.

Con gái mình trông thế nào nhỉ? Là giống mình hay gống Lưu Hồng Mai? Con bé sống có tốt không? Còn Khai Ngọc, thằng bé phải làm sao bây giờ?

Đầu óc Lý Lưu Trụ hỗn loạn như một bãi hồ nhão, khi trời sắp sáng mới chợp mắt được một lát.

Lúc ăn sáng, Lý Lưu Trụ vẫn chưa dậy, Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận cũng không gọi anh ta. Gặp phải tình huống này, chắc chắn con trai sẽ không ngủ nổi, cứ để nó nằm thêm một lát đi.

“Ông nội, bà nội, có phải trong nhà đã xảy ra chuyện gì không?” Lý Khai Nguyên hỏi.

“Không có chuyện gì, cháu ăn cơm xong rồi thì đi học bài đi.”

“Bà nội, sao tối qua cha cháu lại ngủ ở nhà máy? Cha cháu chưa từng ngủ lại nhà máy lần nào. Còn nữa, ngoài bị ốm ra, chưa bao giờ cha cháu dậy muộn như vậy. Nhìn biểu cảm của ông bà, cũng không giống cha cháu bị ốm. Có phải trong nhà đã xảy ra chuyện gì không?”

Lưu Đại Ngân liếc mắt nhìn Khai Nguyên một cái, rồi buông đũa thở dài, kể lại rõ đầu đuôi ngọn ngành chuyện Lưu Hồng Mai đổi con cho Lý Khai Nguyên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Cuối cùng, Lưu Đại Ngân nói một câu: “Cháu nói xem, rốt cuộc Lưu Hồng Mai với mẹ cô ta làm vậy để làm gì chứ? Sao bọn họ có thể làm ra chuyện như vậy.”

“Bà nội, vì sao dì Lưu làm như vậy cũng dễ hiểu thôi mà.” Khai Nguyên buông đũa, nghiêm túc nói: “Hiện tại bà có tiền như vậy, dì ta sinh con gái đổi thành con trai, còn có thể vì điều gì.”

Một câu của Lý Khai Nguyên đã chọc thẳng vào vấn đề, Lưu Đại Ngân cũng nghĩ ra gì đó: “Bà có bạc đãi cô ta đâu, sinh nam hay sinh nữ chẳng phải cũng như nhau à?”

“Bà nghĩ vậy, nhưng trong lòng dì Lưu lại không nghĩ như vậy.”

Bữa cơm vẫn chưa xong, Lý Lưu Trụ đã ủ rũ ra khỏi phòng, dưới mí mắt anh ta thâm quầng, vừa nhìn đã biết là không ngủ ngon giấc.

“Lưu Trụ, con mau ngồi xuống ăn cơm đi.”

“Mẹ, con không nuốt nổi, hôm nay cha mẹ có rảnh không? Cha mẹ dẫn con đi thăm con bé được chứ?”

“Cha mẹ rảnh, đợi cơm nước xong chúng ta đi luôn.”

Hôm nay bọn họ tới không sớm lắm, Chu Đại Hữu và vợ anh ta đã ra đồng làm việc rồi, trong nhà chỉ có bà cụ và đám trẻ. Lý Lưu Trụ mua một đống đồ mang tới, anh ta vẫn luôn muốn có một cô con gái, khó khăn lắm mới đạt được mong ước, không ngờ lại bị vợ anh ta tặng cho người khác.

Tiểu Lệ đang ở nhà chơi với hai người anh trai, trông thấy người lạ đến, cô bé hơi sợ hãi trốn ra sau lưng bà nội.

“Anh chị tới rồi à.” Mẹ Chu Đại Hữu không vui lắm, cháu gái nhỏ nhà mình nuôi hơn hai năm lại sắp bị nang đi, đương nhiên bà ấy không vui nổi rồi.

“Chị gái, chúng tôi đưa con trai đến đây thăm Tiểu Lệ.”

Vừa vào nhà Lý Lưu Trụ đã trông thấy Tiểu Lệ rồi, khả năng là có cảm ứng giữa cha con, vừa nhìn Tiểu Lệ, anh ta đã cảm thấy rất thân thiết, rất thích cô bé.

Lý Lưu Trụ lấy ra một viên kẹo sô cô la, đặt trong lòng bàn tay, nở nụ cười dỗ Tiểu Lệ: “Tiểu Lệ, đây là kẹo sô cô la, ăn ngon lắm, con muốn ăn không?”

Tiểu Lệ nhìn Lý Lưu Trụ, cắn ngón tay không nói lời nào.

Gặp được Tiểu Lệ, Lý Lưu Trụ càng kiên định mong muốn đón con gái về nhà. Con gái của anh ta sao có thể nuôi trong nhà người khác.

“Thím ơi.” Lý Lưu Trụ nói: “Chiều nay nhà cháu lại tới, thím nói với anh chị một tiếng, để bọn họ đừng đi ra ngoài.”

“Mẹ, chiều nay chúng ta đưa cả Hồng Mai tới.” Ý anh ta là muốn ngả bài với Lưu Hồng Mai.

Lưu Đại Ngân khẽ gật đầu: “Được, nếu con đã quyết thì chiều nay dẫn cả bọn họ tới.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com