Trên đường về, Lưu Đại Ngân thương lượng với chồng và con trai rốt cuộc nên giải quyết việc này thế nào.
Tiểu Lệ phải đón về nhà, Khai Ngọc phải làm sao?
Bây giờ còn tìm được người nhà của thằng bé không? Do dù tìm được, chỉ sợ cũng không phải người tốt đẹp gì. Chẳng lẽ phải tiễn Khai Ngọc đi như vậy?
Nếu là hai nhà ôm nhầm con, vậy thì có thể nhân lúc bọn trẻ còn nhỏ, đổi lại đúng vụ trí. Nhưng Tiểu Lệ với Khai Ngọc không phải bị ôm nhầm, mà vì Lưu Hồng Mai ham phú ý cố ý tráo đổi.
Việc này không dễ làm!
Lưu Hồng Mai có thể đổi con ruột, chứng minh cô ta không phải một người mẹ đủ tư cách. Nhưng Tiểu Lệ vẫn còn ông bà nội và cha ruột.
Còn Khai Ngọc, thằng bé bị người ta đưa cho Lưu Hồng Mai, chứng minh mẹ thằng bé cũng không phải một người mẹ đủ tư cách. Không biết thằng bé còn thân thích nào khác có thể nhận nuôi thằng bé không nhỉ?
Cuối cùng Lý Lưu Trụ nói: “Đợi hỏi Lưu Hồng Mai rõ ràng đã, xem rốt cuộc người nhà Khai Ngọc là người thế nào, nếu người nhà thằng bé không đáng tin thì chúng ta nuôi cả Khai Ngọc, dù sao nhà chúng ta cũng nuôi nổi.”
Lý Tam Thuận nói: “Cha với mẹ con cũng nghĩ như vậy.”
Vân Chi
Thật ra Lý Tam Thuận còn muốn hỏi thêm, rốt cuộc con trai định giải quyết Lưu Hồng Mai thế nào, là tha thứ rồi tiếp tục sống chung, hay là ly hôn.
Ai, hiện tại con trai đang nóng giận, cứ chờ làm rõ chuyện đổi con này rồi tính sau đi.
Buổi chiều Lý Lưu Trụ gọi điện thoại về nhà cho Lưu Hồng Mai và bà ngoại Lưu tới, nói Lưu Đại Ngân có việc gọi bọn họ đến. Hai người kia không nghi ngờ gì, nhanh chóng tới nhà máy.
Khai Lâm và Lý Văn Nhân cũng tới theo.
Sắc mặt Lưu Đại Ngân rất hờ hững: “Khai Nguyên, cháu ở nhà trông các em nhé, ông bà ra ngoài một lát.”
Bà ngoại Lưu vẫn chưa biết người nhà họ Lý đã biết Khai Ngọc không phải cháu ruột, nghe Lưu Đại Ngân nói muốn dẫn bọn họ ra ngoài, bà ta hỏi: “Bà thông gia, bà định dẫn chúng tôi đi đâu thế?”
“Tới nơi rồi biết.”
Lưu Đại Ngân lái ô tô chở hai mẹ con Lưu Hồng Mai ra khỏi thành phố, đi tới vùng ngoại ô.
“Bà thông gia, chúng ta đi đâu vậy?” Bà ngoại Lưu lại hỏi.
“Lát nữa tới nơi rồi bà sẽ biết thôi.”
Ô tô chạy đến thôn của Chu Đại Hữu, sắc mặt của Lưu Hồng Mai và bà ngoại Lưu đều thay đổi.
Mặt Lưu Hồng Mai trắng bệch: “Mẹ, chúng ta tới đây làm gì, trong thôn này có gì hay để xem đâu, chúng ta quay về đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
“Quay về làm gì? Mất công tới rồi sao có thể chưa làm gì đã ra về. Hồng Mai, chúng ta xuống xe đi.”
Ô tô dừng ở đầu con ngõ vào nhà họ Chu. Lưu Hồng Mai và bà ngoại Lưu không chịu xuống xe, cứ khăng khăng đòi quay về.
Lưu Đại Ngân cười, nói: “Ok, chúng ta quay về cũng được, nhưng chuyện đứa nhỏ phải làm sao bây giờ, chúng ta về rồi thương lượng. Lưu Trụ, con tới nhà họ Chu đón vợ chồng Chu Đại Hữu và Tiểu Lệ tới tỉnh thành, chúng ta về nhà rồi nói.”
“Vâng, mẹ, con đi ngay đây.”
Sắc mặt Lưu Hồng Mai càng trắng hơn, môi run rẩy: “Mẹ, con… Con hơi chóng mặt, chúng ta về nhà đi… Khai Ngọc không thể xa con quá lâu.”
“Cô đã nhắc tới Khai Ngọc thì tôi cũng hỏi luôn, rốt cuộc cha mẹ ruột của Khai Ngọc là ai?” Lưu Đại Ngân đứng trước cửa xe, hỏi.
“Cha mẹ của Khai Ngọc chính là con với Lưu Trụ mà, mẹ, mẹ hỏi vậy là có ý gì?”
Lưu Đại Ngân khoanh tay đứng dưới chân tường, nói: “Nếu tôi đã hỏi, thì chắc chắn đã có chứng cứ, đợi lát nữa Lưu Trụ đưa Tiểu Lệ với cha mẹ nuôi của con bé tới, chúng ta tìm nơi yên tĩnh chậm rãi nói chuyện.”
Vốn dĩ Lưu Đại Ngân định trực tiếp đưa Tiểu Lệ về nhà, nhưng nghĩ lại th con bé đã sống với cha mẹ nuôi từ nhỏ, khả năng Lưu Hồng Mai cũng sẽ phủ nhận chuyện mình đã làm, vậy thì cứ ngồi xuống làm rõ mọi chuyện trước thì hơn, sau đó lại quyết định chuyện hai đứa nhỏ.
Không lâu sau, vợ chồng Chu Đại Hữu đã dẫn Tiểu Lệ tới, nhìn thấy ô tô, Tiểu Lệ rất hưng phấn.
Có lẽ là vì đây là lần đầu tiên được ngồi ô tô, nên từ khi lên xe cô bé cứ tò mò nhìn ngó kắp nơi, còn nói chuyện với mẹ nuôi không ngừng, nhìn qua rất vui vẻ.
Lưu Hồng Mai với bà ngoại Lưu ngồi ở hàng ghế cuối cùng, hai mẹ con đều cúi đầu. Thỉnh thoảng Lưu Hồng Mai lại nhìn lén Tiểu Lệ một cái, đột nhiên chảy nước mắt.
Lưu Đại Ngân lái xe đến quán trà mà bà ấy thường xuyên tới ở gần đó, nhìn thấy Lưu Đại Ngân nhân viên phục vụ vội vàng chạy ra đón: “Xưởng trưởng Lưu, ngài tới đấy à, mời đi bên này.”
Lưu Đại Ngân tới nhiều lần, nhân viên phục vụ cũng hiểu rõ tính của bà ấy, nên đưa đoàn người tới một căn phòng yên tĩnh.
Vào phòng, Lưu Đại Ngân dặn người phục vụ: “Mang một ấm Bích Loa Xuân với mấy món đồ ăn vặt trẻ con thích ăn lên.”
“Vâng, xưởng trưởng Lưu.”
Nước trà và đồ ăn vặt được mang lên rất nhanh, nhân viên phục vụ rót cho mỗi người một chén trà, ngoài tiếng nước chảy ra, suốt cả quá trình đều không có một âm thanh nào khác.
Từ khi bước lên ô tô của Lưu Đại Ngân, vợ chồng Chu Đại Hữu đã căng thẳng rồi. Trong niên đại này, gia đình có ô tô riêng đều là gia đình vô cùng giàu có. Quán trà này trang hoàng rất đẹp, vừa nhìn đã biết là nơi chỉ những người có tiền mới tới, vừa rồi nhân viên phục vụ còn gọi bà nội của Tiểu Lệ là xưởng trưởng Lưu, người có thể làm xưởng trưởng chắc chắn là người rất lợi hại.
Khi ra ngoài nhân viên phục vụ còn tri kỷ đóng cửa giúp. Lưu Đại Ngân đẩy đĩa bánh ngọt đến trước mặt Tiểu Lệ, cười nói: “Tiểu Lệ, bà nội mời cháu ăn bánh ngọt.”
Nhiều đồ ăn ngon bày ra trước mặt như vậy, Tiểu Lệ thèm không chịu nổi, nhưng cô bé vẫn không nhận. Vợ Chu Đại Hữu cầm một miếng bánh ngọt lên, đặt vào tay Tiểu Lệ nói: “Tiểu Lệ, ăn bánh ngọt đi.”
Thấy mẹ mình đưa, Tiểu Lệ mới dám cầm miếng bánh lên bỏ vào miệng, vui vẻ nhấm nuốt.
“Hồng Mai, bà ngoại Lưu, Tiểu Lệ mới là cháu gái tôi nhỉ? Đứa trẻ trước đây Hồng Mai sinh là con gái, nhưng cô ta đã tìm sẵn một đứa bé trai, Tiểu Lệ vừa sinh ra đã tráo đổi hai đứa, rồi tiễn Tiểu Lệ đi, có phải không?”