Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Chương 310: Pháo hôi trong truyện trọng sinh (68)



Tới ngày hẹn, Lý Lưu Trụ đến cửa quán cà phê chờ đợi từ sớm, điều không ngờ là, Lưu Hồng Mai còn tới sớm hơn anh ta.

Thời gian này quán cà phê vẫn chưa mở cửa, Lưu Hồng Mai mặc một chiếc váy sáng màu, sắc mặt hơi tái, hai mắt vẫn sưng, tay cầm túi xách, vẻ mặt cô đơn đứng trước cửa quán, nhìn qua có vẻ yếu ớt đáng thương.

Nếu là trước kia, Lý Lưu Trụ đã chạy đến an ủi Lưu Hồng Mai từ lâu rồi. Nhưng mà hiện tại, anh ta chỉ đứng yên ở nơi cách Lưu Hồng Mai hai bước, không nói gì cả.

Lưu Hồng Mai chủ động bước đến, buồn bã gọi một tiếng: “Lưu Trụ, em...”

“Bây giờ tôi không muốn nói chuyện với cô, lát nữa vào trong quán cà phê rồi chúng ta nói sau.”

Nói xong, Lý Lưu Trụ lại chuyển chỗ, đứng cách Lưu Hồng Mai vài bước.

Quán cà phê mở cửa, Lý Lưu Trụ bước vào quán trước, không để ý đến Lưu Hồng Mai.

Anh ta ngồi xuống một góc khuất, không lâu sau Lưu Hồng Mai cũng ngồi xuống đối diện với anh ta.

“Lưu Trụ, em...”

“Lưu Hồng Mai, tôi muốn nghe cô nói, cô đã tráo đổi hai đứa trẻ thế nào, nói hoàn chỉnh từ đầu đến cuối, tôi không thể làm cha đứa trẻ khác một cách không minh bạch như vậy.”

Lưu Hồng Mai cắn môi: “Lưu Trụ, chẳng phải em đã nói rồi sao, lúc ấy em quá hồ đồ, anh tha thứ cho em đi.”

Vân Chi

“Tôi muốn nghe cô kể lại lần nữa.”

Thấy Lý Lưu Trụ kiên quyết, Lưu Hồng Mai đành phải kể lại từ đầu đến cuối chuyện đổi con một lần.

“Chuyện ly hôn, để hôm nào đó chúng ta bàn lại đi, tôi về trước đây.”

“Lưu Trụ, Lưu Trụ,” Lưu Hồng Mai gọi với theo, nhưng Lý Lưu Trụ không hề dừng bước, đã ra khỏi quán cà phê rồi, bỏ lại Lưu Hồng Mai với tâm trạng thấp thỏm bất an. Lưu Trụ vẫn còn chút luyến tiếc mình sao? Hôm nay anh ấy không nói chuyện ly hôn, có phải vì anh ấy không nỡ ly hôn mình không nhỉ?

Điều cô ta không biết là, trong lòng Lý Lưu Trụ đã hạ quyết tâm sẽ ly hôn với cô ta rồi, hôm nay Lý Lưu Trụ tới đây, chỉ vì thu thập chứng cứ.

Vừa rồi Lưu Hồng Mai nói, mẹ Khai Ngọc chưa kết hôn đã có thai, khi Lưu Hồng Mai chưa sinh con đối phương đã ra nước ngoài rồi, một mình cô ta không nuôi nổi thằng bé nên đã bán thằng bé cho Lưu Hồng Mai.

Đúng vậy, là bán, Lưu Hồng Mai bỏ ra năm trăm đồng để mua Khai Ngọc.

Sau khi mua Khai Ngọc, Lưu Hồng Mai không còn gặp mẹ ruột của Khai Ngọc nữa, cũng không biết địa chỉ cụ thể của mẹ Khai Ngọc.

Có ngời mẹ như vậy, nếu rời khỏi nhà họ Lý, Khai Ngọc cũng không có chỗ nào để đi. Lý Lưu Trụ quyết định sẽ giữ Khai Ngọc lại, nuôi nấng thằng bé như con của mình.

Nhất định anh ta phải tranh được quyền nuôi nấng Khai Ngọc và Tiểu Lệ, còn về phương diện tài sản, thứ gì nên là của mình, Lý Lưu Trụ cũng sẽ không nhượng bộ.

Sờ món đồ trong túi, Lý Lưu Trụ vô cùng có lòng tin đối với vụ ly hôn này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Thái độ hôm nay của Lý Lưu Trụ cũng cho Lưu Hồng Mai niềm tin rất lớn. Chồng cô ta không nhắc đến chuyện ly hôn, có phải vì trong lòng cũng không muốn ly hôn không nhỉ?

Cô ta mơ rất đẹp, nhưng Lý Lưu Trụ đã quyết tâm ly hôn rồi, hôm nay không nói ra do anh ta chưa chuẩn bị kỹ càng mà thôi.

Chiều hôm đó, Lưu Hồng Mai lại gặp được Lý Lưu Trụ, cha mẹ chồng cũng đi cùng anh ta. Ngoài bọn họ ra, còn có thêm một người đàn ông nữa, trước kia Lưu Hồng Mai từng gặp đối phương trong nhà máy rồi, hình như là một vị luật sư.

“Đây là luật sư Ngô, chuyện ly hôn giữa chúng ta sẽ do anh ấy nói.”

“Luật sư? Lưu Trụ, anh thật sự muốn ly hôn với em.”

Lý Lưu Trụ không nói gì, luật sư Ngô lấy ra một chiếc bút ghi âm từ trong cặp sách, bấm nút mở, phát nội dung đoạn ghi âm trước mặt Lưu Hồng Mai.

Nội dung vậy mà lại là cuộc nói chuyện buổi sáng của Lưu Hồng Mai và Lý Lưu Trụ, bên trong nói rõ Lưu Hồng Mai mua Khai Ngọc, và quá trình tráo đổi hai đứa trẻ.

Nghe cuộc đối thoại phát ra từ bút ghi âm, sắc mặt Lưu Hồng Mai càng ngày càng trắng bệch, vẫn chưa phát xong nội dung, Lưu Hồng Mai đã vươn tay ra định cướp lấy chiếc bút.

Luật sư Ngô đã đề phòng Lưu Hồng Mai sẽ cướp bút ghi âm từ trước, tay cô ta chưa kịp chạm vào chiếc bút, chiếc bút đã bị luật sư Ngô đổi sang tay khác.

“Cô Lưu, tôi đã sao lưu rất nhiều bản ghi âm như vậy rồi, dù hôm nay cô phá hỏng chiếc bút ghi âm này cũng không sao cả.”

Lưu Hồng Mai nhìn về phía Lý Lưu Trụ, đôi mắt gần như sắp nứt ra: “Lưu Trụ, vậy mà anh lại đối xử với tôi như vậy!”

Lý Lưu Trụ bình tĩnh nói: “Do cô tính kế tôi trước.”

“Cô Lưu, hành vi của cô đã dính hiềm nghi lừa bán trẻ em, anh Lưu hy vọng cô có thể suy xét kỹ chuyện ly hôn, chỉ cần cô đồng ý ly hôn, anh ấy sẽ không tố cáo cô với cơ quan công an.”

“Tôi không hề lừa bán trẻ em, sao có thể liên quan đến hành vi vi phạm pháp luật đó?” Cuối cùng Lưu Hồng Mai đã bình tĩnh trở lại, cô ta chỉ đưa con của mình cho người khác nuôi, không hề lấy một xu nào, không giống với bọn buôn người, căn bản không cấu thành tội phạm.

“Cô Lưu, tôi là luật sư, nên đối với các vấn đề về pháp luật tôi hiểu biết hơn cô rất nhiều. Rốt cuộc cô có phạm tội không, pháp luật đã có văn bản quy định rõ ràng từ lâu rồi. Nếu không tin lời tôi nói, cô có thể đi tìm các luật sư khác nhờ tư vấn, tôi tin bọn họ sẽ cho cô câu trả lời rõ ràng.”

Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận ngồi bên cạnh không nói gì, hôm nay bọn họ tới đây chủ yếu là đi cùng con trai, còn giải quyết chuyện này thế nào đều do con trai tự quyết định.

“Tôi muốn quyền nuôi nấng Khai Ngọc và Tiểu Lệ, gia sản mỗi người một nửa. Nếu cô đồng ý, bây giờ lập tức ký vào đơn ly hôn, nếu không đồng ý…”

Lý Lưu Trụ vẫn chưa nói xong, Lưu Hồng Mai đã nhìn chằm chằm vào anh ta, mở miệng cắt lời: “Nếu tôi không đồng ý, anh sẽ thế nào?”

“Vậy tôi chỉ có thể đi con đường pháp luật.” Lý Lưu Trụ thờ ơ nói: “Mua bán trẻ em là tội nặng, sẽ bị xử lý theo quy định của pháp luật. Cô nói xem, đến lúc đó quyền nuôi nấng bọn trẻ sẽ thuộc về ai?”

“Lý Lưu Trụ, anh tàn nhẫn quá! Một ngày làm vợ chồng, ơn nghĩa trăm năm, thế mà anh lại muốn đưa tôi vào tù! Tôi phục anh rồi.”

Biểu cảm của Lưu Hồng Mai lúc này rất đáng sợ, hai mắt trợn trừng, sắc mặt trắng bệch, giống như quỳ hồn vừa bò ra từ địa ngục vậy.

Lý Lưu Trụ bình tĩnh nói: “Tôi không tàn nhẫn bằng cô, vì tiền cô có thể tặng con gái ruôt của mình cho người khác. Nếu tôi còn tiếp tục sống với cô, sau này không biết vì tiền cô còn làm ra chuyện gì đâu. Tôi không muốn mất mạng trong tay cô.”

Lưu Hồng Mai nhắm mắt lại, hít sâu một hơi: “Ly hôn hay không, ba ngày sau tôi sẽ cho anh câu trả lời.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com