Lý Lưu Trụ đàm phán với Lưu Hồng Mai trong phòng khách, Lý Văn Nhân trốn trong căn phòng bên cạnh, ghé sát tai vào tường để nghe lén.
Xem ra lần này Lý Lưu Trụ đã quyết tâm sẽ ly hôn với mẹ mình rồi, mình phải làm sao bây giờ? Mình có quan hệ cha con với Lý Lưu Trụ, đều dựa vào cuộc hôn nhân giữa mẹ mình và chú ấy, nếu hai người bọn họ ly hôn thì mình không còn dính dáng chút nào với nhà họ Lý bọn họ nữa…
Phải làm sao bây giờ?
Lý Văn Nhân nghĩ nát óc vẫn không nghĩ ra biện pháp nào có thể khiến Lý Lưu Trụ không ly hôn nữa.
Đều tại mẹ cô ta, nếu đã không cần cô em gái kia, sao không tiễn nó tới nơi khác thật xa vào, sau này không bao giờ gặp mặt nhau nữa, như vậy chẳng phải sẽ không có chuyện gì sao? Đúng là ngu xuẩn mà, không chỉ đưa tới thôn xóm gần tỉnh thành như vậy, lâu lâu còn đưa đồ qua, chẳng khác nào muốn để người ta phát hiện ra. Bây giờ thì hay rồi, đã gà bay trứng võ, không chỉ không lấy được gia sản, còn bị người ta đổi ra khỏi nhà…
Lý Văn Nhân cẩn thận tính toán trong lòng, Lý Lưu Trụ muốn ly hôn, nói là có thể chia một nửa tài sản, đã như vậy, cô ta phải khuyên mẹ mình lấy thêm một chút mới được, rồi tranh thủ dùng số tiền đó mua mấy căn nhà ở tỉnh thành, giảm tổn thất đến mức nhỏ nhất.
Thật ra Lý Văn Nhân rất không cam lòng, mấy căn nhà thì đáng gì chứ, nếu như cô ta vẫn là người nhà họ Lý, vẫn là cháu gái của Lưu Đại Ngân, thì nhà cửa siêu xe gì đó thích gì có nấy.
Nhưng mà không cam lòng thì sao chứ, nếu không ly hôn mẹ cô ta sẽ phải ngồi tù, đến lúc đó một nửa tài sản cũng không lấy được.
Người nhà họ Lý và luật sư Ngô ra về cả rồi, Lưu Hồng Mai vẫn ngồi ngơ ngác trên ghế sô pha, cả người giống như mất hồn vậy.
“Mẹ, mẹ đừng sợ, mẹ còn có con m. Sau này hai mẹ con chúng ta sống nương tựa lẫn nhau. Con đã trưởng thành, có thể chăm sóc cho mẹ rồi.”
Lý Văn Nhân ôm Lưu Hồng Mai vào lòng, Lưu Hồng Mai dựa đầu vào vai con gái, nước mắt rơi xuống như mưa.
Đúng, mình vẫn còn Nhân Nhân, mình không cô đơn.
Lau khô nước mắt, Lưu Hồng Mai nói: “Nhân Nhân, mẹ ra ngoài một lát, con ở nhà chơi đi.”
“Vậy mẹ nhớ về sớm nhé.”
Lưu Hồng Mai thay quần áo, muốn đi tìm luật sư hỏi xem hành vi của mình có thật sự vi phạm pháp luật không. Nếu luật sư Ngô lừa cô ta, còn lâu cô ta mới ly hôn dễ dàng như vậy.
Đáng tiếc kết quả không như cô ta mong muốn, cô ta đã hỏi hai luật sư rồi, cả hai người đều nghiêm túc nói cho cô ta, nếu nhà họ Lý thật sự truy cứu, thì cô ta sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.
…
“Đại Ngân, bà nói xem, khi Lưu Trụ chưa kết hôn với Lưu Hồng Mai, tôi đã hỏi thăm vài người rồi, bọn họ đều nói tính tình cô ta rất thật thà, làm việc trong nhà máy cũng nghiêm túc. Bây giờ mới mấy năm chứ, sao cô ta có thể làm ra chuyện như vậy được nhỉ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
“Con người đều sẽ thay đổi, bây giờ chuyện đã xảy ra rồi, chúng ta không cần nhắc đến cô ta nữa, quan trọng nhất là mau chóng ly hôn thôi.”
“Đúng đúng, phải mau chóng ly hôn thôi. Cô ta như vậy, tôi không dám làm người một nhà với cô ta nữa, lần này cô ta có thể đổi con vì tiền, lần sau không biết vì tiền cô ta còn làm ra chuyện gì đâu.”
Lý Lưu Trụ gật đầu, đây cũng là một trong những nguyên nhân anh ta quyết định ly hôn với Lưu Hồng Mai.
Vân Chi
“Cha mẹ, con nghĩ thế này. Chúng ta cứ đón Tiểu Lệ về trước, để con bé ở lại nhà máy. Con bận chuyện ly hôn, còn bận việc ở quán ăn với cửa hàng gà nướng, hay là chúng ta thuê mẹ nuôi của con bé tới nhà máy trông con bé? Đột nhiên phải rời xa gia đình mình từng sống từ nhỏ, chắc chắn Tiểu Lệ sẽ không quen. Nếu mẹ nuôi của con bé có thể tới chăm con bé, chắc là Tiểu Lệ sẽ nhanh chóng thích ứng được.”
Lưu Đại Ngân đang lái xe, khẽ nhìn qua Lý Tam Thuận, rồi nói: “Mẹ với cha con cũng có ý tưởng như vậy. Vợ chồng Chu Đại Hữu là người tốt, người ta cho rằng cha mẹ Tiểu Lệ không cần con bé mới nhận nó về nuôi, ngày thường cũng rất thương yêu Tiểu Lệ, thật sự coi con bé như con gái ruột trong nhà. Ý của mẹ là, cho Tiểu Lệ nhận vợ chồng Chu Đại Hữu làm cha mẹ nuôi. Lưu Trụ, con thấy thê nào?”
“Như vậy cũng được, chúng ta hỏi trước ý kiến của vợ chồng bọn họ, nếu bọn họ đồng ý thì để Tiểu Lệ nhận bọn họ làm cha mẹ nuôi, sau này qua lại như thân thích trong nhà.”
Nhà máy có phòng ở, Lưu Đại Ngân và Lý Lưu Trụ đều có việc phải làm, nên Lý Tam Thuận phải gánh vác trách nhiệm thu dọn phòng cho cháu gái.
Ông ấy mua một chiếc giường trẻ em mới, một chiếc tủ quần áo màu hồng nhạt, một bộ bàn ghế trẻ em, ngoài ra còn mua rất nhiều món đồ chơi cho bé gái.
Lý Khai Nguyên đã biết chuyện xảy ra trong nhà, Lý Khai Lâm vẫn chưa biết, Lưu Đại Ngân bảo Khai Nguyên nói cho Khai Lâm, hai anh em bọn họ rất thân nhau, giữa trẻ con cũng dễ nói chuyện hơn.
“Bà nội,” Lý Khai Lâm chạy vào phòng làm việc của Lưu Đại Ngân: “Bà nội, Khai Ngọc thật sự không phải em trai cháu sao?”
Lý Khai Nguyên đi theo em trai vào phòng, đóng cửa lại: “Bà nội, cháu vừa nói cho Khai Lâm biết chuyện, em ấy lập tức chạy ra ngoài, cháu không giữ được em ấy.”
“Không sao, Khai Nguyên làm tốt lắm.” Lưu Đại Ngân kéo tay Khai Lâm, đi đến ghế sô pha, ngồi xuống: “Khai Lâm thích Khai Ngọc không?”
Lý Khai Lâm trầm mặc, gật đầu.
“Ông bà nội đã thương lượng với cha cháu rồi, chúng ta sẽ đón em gái về, cũng giữ Khai Ngọc lại, sau này Khai Lâm vừa có em trai vừa có em gái, như vậy không tốt sao?”
“Bà nội, bà sẽ không đuổi Khai Ngọc đi chứ?”
Lưu Đại Ngân cười nói: “Đương nhiên là không rồi. Mẹ ruột của Khai Ngọc đã bán em ấy, rời nhà chúng ta em ấy còn đi đâu được. Ông bà đã thương lượng với cha cháu rồi, sẽ nói với người ngoài Khai Ngọc với Tiểu Lệ là anh em sinh đôi, Tiểu Lệ vừa sinh ra đã bị bệnh, thầy bói nói phải nuôi ở nhà khác hai năm. Bây giờ đã qua hai năm rồi, chúng ta mới đón Tiểu Lệ về nhà.”
“Bà nội, em gái cháu tên là Tiểu Lệ ạ? Lý Tiểu Lệ, cái tên này không dễ nghe lắm.”
“Ông bà đã thương lượng rồi, Tiểu Lệ là tên ở nhà, tên chính thức là Lý Khai Duyệt.”
“Lý Khai Duyệt, cái tên này hay. Em gái sắp về nhà rồi, cháu phải đi chuẩn bị quà cho em ấy mới được.”