Trong mấy ngày ở tỉnh thành, ngày nào Lý Ngẫu Hoa cũng phải đến lớp luyện thi, Khương Xuân Sinh cũng phải đi học, một mình Khương Ngọc Lai ở nhà máy của Lưu Đại Ngân vô cùng mất tự nhiên, không lâu sau anh ta đã tìm lý do để quay về trước.
Lý Ngẫu Hoa không giữ anh ta lại, hiện tại cứ nhìn thấy Khương Ngọc Lai là cô ấy lại buboofn nôn. Anh ta về nhà không lắc lư trước mặt Lý Ngẫu Hoa nữa, cô ấy còn ăn thêm đươc mấy bát cơm đó.
Còn việc anh ta về nhà hay anh ta đi tìm tình nhân, Lý Ngẫu Hoa không hề để tâm. Ra ngoài dẫm phải cứt chó chẳng lẽ còn quan tâm xem con ch.ó nào đã ị phân ở đó sao?
Hiện tại Lý Ngẫu Hoa ăn ngon, ngủ ngon, còn lâu mới quan tâm đến tên chó c.h.ế.t Khương Ngọc Lai kia đang làm gì.
Con trai được Khai Nguyên khích lệ cũng học hành rất chăm chỉ, còn tìm ra được môn năng khiếu mà mình yêu thích rồi, chính là đàn violon.
Vân Chi
Lý Ngẫu Hoa bỏ ra rất nhiều tiền mua cho cậu ấy hai chiếc đàn violon, một chiếc để con trai luyện tập, chiếc tốt hơn thì đợi con trai chơi thuần thục rồi sẽ dùng nó.
Hai chiếc đàn violon này đã tiêu sạch số tiền tích cóp còn lại của vợ chồng Lý Ngẫu Hoa và Khương Ngọc Lai, bao gồm cả số cổ phần trên danh nghĩa của bọn họ.
Sau khi biết chuyện, Lưu Đại Ngân cười nói: “Ngẫu Hoa, con làm đúng lắm, tiền này tiêu cho Xuân Sinh còn tốt hơn để lại cho Khương Ngọc Lai. chờ con ly hôn rồi, cha mẹ sẽ nuôi con với Xuân Sinh.”
Tuy rằng trong lòng Lý Ngẫu Hoa đã buông bỏ Khương Ngọc Lai rồi, nhưng khi nghe thấy Lưu Đại Ngân nói như vậy, trong mắt vẫn có nước mắt.
Nói thế nào thì cô ấy cũng đã sống cùng Khương Ngọc Lai mười mấy năm rồi, nói trong lòng không oán hận anh ta chút nào, là nói dối.
Cô ấy quyết định ly hôn, một phần là vì bản thân đã quyết tâm, một phần khác là vì cô ấy có được cha mẹ tốt nhất trên đời này.
Phải biết rằng, có rất nhiều người đàn ông phạm sai lầm bên ngoài, nhưng vì không có hậu thuẫn kiên định, người vợ đành phải nén giận, phải khom lưng cúi đầu cẩn thận dỗ dành người đàn ông kia hồi tâm chuyển ý.
Hiện tại cô ấy có thể dứt khoát vứt bỏ Khương Ngọc Lai, là vì có cha mẹ ủng hộ.
“Cảm ơn mẹ, mẹ là người mẹ tốt nhất trên đời này.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
“Ba chị em các con cũng là con gái ngoan nhất trên đời này.”
Xử lý xong xuôi tất cả mọi việc rồi, Lý Ngẫu Hoa quyết đi tìm Khương Ngọc Lai để ngả bài.
Căn nhà ở tỉnh thành đã chuyển sang tên của con trai Khương Xuân Sinh, hiện tại tài sản dưới danh nghĩa vợ chồng Lý Ngẫu Hoa chỉ còn căn nhà ở huyện thành, ngoài ra không còn gì khác.
Căn nhà này, Lý Ngẫu Hoa cũng muốn chia đều với Khương Ngọc Lai, nếu Khương Ngọc Lai có thể lấy ra tiền, thì Lý Ngẫu Hoa sẽ không cần nhà. Nếu Khương Ngọc Lai không lấy được ra tiền, thì Lý Ngẫu Hoa sẽ không khách sáo. Đương nhiên, cô ấy không về nhà một mình rồi, chị gái cả, anh rể cả, chị gái hai, anh rể hai đều tới, nếu Lý Lưu Trụ không bận chăm sóc một đám trẻ, anh ta cũng về theo.
.Lưu Đại Ngân với Lý Tam Thuận cũng về cùng cô ấy.
“Cha, mẹ, chị cả, chị hai, sao mọi người đều tới thế? Ngẫu Hoa, đã xảy ra chuyện gì à? Cha mẹ tới nhà chơi em cũng không nói trước với anh một tiếng.”
Lưu Đại Ngân nở nụ cười lạnh lùng, ném sấp ảnh trong tay vào mặt Khương Ngọc Lai: “Đã xảy ra chuyện gì ư? Cậu tự xem chuyện tốt mà cậu làm đi. Khương Ngọc Lai, nhìn cậu thành thật thế này, không ngờ trong bụng lại mang theo tâm tư gian xảo như vậy. Cuộc sống mới tốt lên được mấy ngày chứ, thế mà đã biết nuôi gái bên ngoài rồi.”
Khương Ngọc Lai bị đập cho sững sờ, một tấm ảnh trượt xuống theo khuôn mặt anh ta. Anh ta vội bắt lấy theo bản năng, cầm lên nhìn qua, hình ảnh bên trong lập tức khiến anh ta choáng váng.
Sao có thể? Sao bọn họ lại biết được?
Bao năm qua anh ta vẫn luôn cẩn thận, chỉ sợ sẽ lộ ra dấu vết gì đó, nên quanh năm suốt tháng đều không dám liên lạc với bên kia. Sao Lý Ngẫu Hoa sẽ biết nhỉ?
“Mẹ, mẹ nghe con giải thích, chuyện không phải như mẹ nghĩ đâu, cô gái này là bạn học của con, chúng con…”
Anh ta chưa nói hết câu, Lý Hà Hoa đã chửi ầm lên: “Nghe mày giải thích ư, nghe mày giải thích cái rắm! Khương Ngọc Lai, mày giỏi quá nhỉ, có bản lĩnh quá nhỉ, cũng học được người ta nuôi gái bên ngoài rồi. Tao nói cho mày biết, nếu hôm nay mày không cho Ngẫu Hoa một câu trả lời vừa ý, chúng tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu. Cái loại không biết xấu hổ này, đánh mày còn bẩn cả tay tao.”
Ngày thường Lý Hà Hoa là người rất hiền lành, hôm nay cũng bị chọc tức không nhẹ. Em út nói cho cô ấy tất cả mọi chuyện, cô ấy mới biết hoá ra Khương Ngọc Lai đang nuôi gái bên ngoài, hơn nữa em út còn biết lâu rồi.
Nghĩ đến lần trước gặp em út, em út còn nói cười vui vẻ, mặt mũi hớn hở, Lý Hà Hoa lại đau lòng vô cùng.
Em út nhỏ hơn cô ấy mười tuổi, khi còn nhỏ cha mẹ bận việc đồng áng, em út là do một tay cô ấy nuôi lớn, cô ấy thương nhất là em út.
Nhưng hiện tại gặp phải thằng khốn nạn như Khương Ngọc Lai, em út lại không khóc không làm ầm ĩ, không biết em ấy đã khóc thầm bao nhiêu ngày rồi…