Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Chương 324: Pháo Hôi trong truyện cổ xuyên hiện (8)



Khi Lý Ngẫu Hoa về đến nhà, Khương Ngọc Lai cũng đã quay lại từ chỗ tình nhân.

Trông thấy Lý Ngẫu Hoa, trên mặt anh ta còn lộ vẻ kinh ngạc: “Ngẫu Hoa, sao em về sớm thế, anh còn tưởng rằng em sẽ ở lại tỉnh thành thêm mấy ngày nữa chứ.”

Trông thấy Khương Ngọc Lai tươi cười chào hỏi mình, Lý Ngẫu Hoa lại cảm thấy ghê tởm, thiếu chút nữa đã nôn oẹ rồi.

“Ngẫu Hoa, em làm sao thế, có phải trời nắng quá bị cảm nắng rồi không?”

Khương Ngọc Lai chạm vào cô ấy, cô ấy càng buồn nôn hơn: “Em không sao, chắc là trời nắng quá nên hơi mệt thôi.”

Anh ta định xoa bóp cho Lý Ngẫu Hoa, lại bị Lý Ngẫu Hoa né tránh: “Ngọc Lai, lần này em về sớm vì có việc muốn thương lượng với anh.”

Khương Ngọc Lai đẩy gọng kính, hỏi: “Chuyện gì thế?”

“Chẳng phải anh luôn muốn em từ chức, đưa Xuân Sinh lên tỉnh thành học tập sao? Em nghĩ kỹ rồi, anh nói đúng, tương lai của thằng bé là quan trọng nhất. lần này em tiếp xúc với mấy đứa trẻ học trung học ở tỉnh thành, kiến thức của bọn trẻ hơn xa trình độ học tập ở huyện thành, giáo viên trong huyện không bằng được giáo viên trên tỉnh.”

“Anh đã bảo nên cho Xuân Sinh lên tỉnh thành học từ lâu rồi, nhưng em cứ không muốn, bây giờ thì biết rồi chứ, trường học ở tỉnh tốt hơn trong huyện nhiều.”

Khi nói ra lời này Khương Ngọc Lai không vui lắm, anh ta đã bảo vợ mình nghỉ việc đưa con trai lên tỉnh thành học từ lâu rồi, nhưng mà Lý Ngẫu Hoa không chịu đồng ý.

Lý Ngẫu Hoa cười như không cười, nhìn Khương Ngọc Lai: “Anh nói đúng lắm, trường học ở tỉnh thành tốt hơn trường học trong huyện nhiều. hay là Khương Ngọc Lai anh xin nghỉ việc đưa Xuân Sinh lên tỉnh thành học đi.”

“Sao lại là anh xin nghỉ việc?” Khương Ngọc Lai hỏi.

Từ khi kết hôn Lý Ngẫu Hoa vẫn luôn gọi anh ta là “Ngọc Lai”, hôm nay lại gọi cả họ cả tên đầy đủ, nhưng Khương Ngọc Lai mải chú ý đến việc Lý Ngẫu Hoa muốn anh ta nghỉ việc, căn bản không chú ý đến điểm khác thường trong lời vợ mình.

“Sao anh không nghỉ được?” Lý Ngẫu Hoa nói: “Em có thể nghỉ việc đưa thằng bé đi học, sao anh không thể nghỉ việc đưa thằng bé đi?”

Khương Ngọc Lai vội cãi lại: “Anh là đàn ông, sao có thể nghỉ vịệc đưa con trai đi học, nói ra người ta lại cười cho.”

“Ồ, đàn ông nghỉ việc đưa con đi học sẽ bị người ta cười sao?” Lý Ngẫu Hoa khẽ nhếch môi, đột nhiên thay đổi giọng điệu, không tranh luận với Khương Ngọc Lai nữa: “Vậy em xin nghỉ đưa thằng bé lên tỉnh học.”

Sau khi thương lượng xong, đột nhiên Lý Ngẫu Hoa nói: “Ngọc Lai, căn hộ mẹ em mua cho chúng ta ở tỉnh thành kia, mẹ chỉ trả phần đặt cọc ban đầu, em định vay tiền trả cho xong hết. Anh nghĩ thế nào?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

“Đang yên đang lành sao lại muốn vay tiền trả hết?” Khương Ngọc Lai khó hiểu, hiện tại mỗi tháng bọn họ phải trả khoảng hơn bốn trăm đồng cho căn nhà kia, bọn họ vẫn gánh nổi khoản chi trả này, sao tự dưng lại muốn trả hết nhỉ?

“Anh bị ngốc à.” Lý Ngẫu Hoa cười xán lạn: “Mẹ em làm ăn lớn như vậy, chúng ta trả nợ xong rồi không còn tiền nữa, nếu em ở lại tỉnh thành, chẳng phải bà ấy sẽ trợ cấp cho em càng nhiều hơn sao?”

Khương Ngọc Lai tính nhẩm trong lòng, lời vợ anh ta nói cũng đúng, mẹ vợ giàu có như vậy, nếu nhà anh ta trả hết nợ không còn tiền nữa, chắc chắn bà ấy sẽ trợ cấp cho nhà mình…

Khương Ngọc Lai lập tức nói: “Được, vậy chúng ta cứ trả hết nợ trước đi.”

“Nếu đã quyết định sẽ trả hết nợ rồi, vậy thì làm sớm ngày nào hay ngày đó. Ngày mai chúng ta lên tỉnh trả hết nợ luôn đi.”

Lý Ngẫu Hoa cúi đầu cười, Khương Ngọc Lai không nhìn thấy, nụ cười của cô ấy lạnh lùng đến mức nào.

Hôm sau, Lý Ngẫu Hoa mang theo tất cả tiền bạc trong nhà, trả nợ xong v còn dư hơn một vạn. Trong niên đại này, một vạn là con số cực lớn.

Nếu đã định nghỉ việc, vậy phải tính toán đến con đường tiếp theo của mình, Lý Ngẫu Hoa cũng tính toán xong rồi.

Vân Chi

Mẹ nói đúng, tranh thủ khi mình vẫn còn trẻ, nên đi học lấy một tấm bằng đại học chuyên ngành.

Sau khi trả nợ xong, Lý Ngẫu Hoa đăng ký cho mình một lớp ôn luyện, lớp ôn luyện chuyên dành cho những người học liên thông từ trung cấp lên đại học như cô ấy.

Cô ấy đăng ký vào lớp học đắt nhất, dù sao tiền này không xài cũng uổng. Chỗ con trai, Lý Ngẫu Hoa cũng đăng ký bốn lớp bổ túc, hai lớp học chính, hai lớp còn lại là lớp năng khiếu.

Trong huyện không có lớp năng khiếu, nếu như sau này định học tập ở tỉnh thành, thì phải có thêm một vài tài nghệ.

Khương Ngọc Lai không vui lắm, đăng ký hai lớp năng khiếu này tốn không ít tiền, hơn nữa đây mới chỉ là khoản tiền ban đầu, sau này còn rất nhiều chỗ phải tiêu đến tiền, trong mắt anh ta lớp năng khiếu này chính là cái “Động không đáy”.

Lý Ngẫu Hoa cười nói: “Chúng ta có mỗi đứa con trai này, không tiêu tiền cho thằng bé thì tiêu tiền cho ai? Em nghĩ kỹ rồi, hai lớp năng khiếu này chỉ là thử thôi, nếu Xuân Sinh thích, thì sau này học tiếp, nếu không thì đổi sang lớp năng khiếu khác, cầm kỳ thi họa, âm nhạc khiêu vũ, trượt ván gì đó, chắc chắn sẽ có môn học mà con trai chúng ta thích.”

“Em còn định đăng ký cho thằng bé lớp năng khiếu khác? Như vậy sao được, thằng bé sẽ ăn không tiêu đâu.”

“Ngọc Lai, anh yên tâm, em chỉ thử thôi, nếu thằng bé không thích chúng ta lại đổi sang môn khác.”

Khương Ngọc Lai còn nói thêm gì đó, nhưng Lý Ngẫu Hoa lười nghe anh ta nói tiếp, cứ vào tai phải ra tai trái.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com