Khương Ngọc Lai ngồi tàu hoả suốt đêm quay về huyện, về tới nhà mặt cũng không rửa đã lăn ra giường. Hôm qua anh ta mất ngủ cả đêm, hôm nay lại ngồi tàu hoả thời gian dài như vậy, hai giờ sáng mới về được tới nhà, trên đường đi anh ta đã rất buồn ngủ rồi, làm gì còn thời gian để rửa mặt.
Anh ta ngủ một giấc đến hơn chín giờ sáng hôm sau, nếu điện thoại trong phòng khách không đổ chuông không ngừng, khả năng anh ta còn ngủ thêm một lát nữa.
Khương Ngọc Lai vừa ngáp vừa đi ra phòng khách, cầm điện thoại lên: “Alo, ai thế?”
“Khương Ngọc Lai, quả nhiên anh đã về rồi, nếu anh ở nhà thì đừng ra ngoài nữa, tôi sắp tới tìm anh rồi.”
Hoá ra là Lý Ngẫu Hoa gọi điện thoại cho anh ta.
Nghe thấy giọng của Lý Ngẫu Hoa, Khương Ngọc Lai lập tức tỉnh táo lại. Anh ta muốn nói thêm với vợ mình vài câu, nhưng không đợi anh ta mở miệng, Lý Ngẫu Hoa đã cúp điện thoại rồi.
Nghe tiếng “tút tút” truyền đến, Khương Ngọc Lai ném mạnh ống nghe điện thoại vào tủ.
Chẳng lẽ Lý Ngẫu Hoa đã quyết tâm sẽ ly hôn thật rồi sao? Mính cứ không làm theo ý của cô ấy đấy. Mình không tin cô ấy thật sự dám rải số ảnh chụp kia khắp cả thôn, phải biết rằng, chuyện chồng nuôi gái bên ngoài như vậy lan truyền ra ngoài, ngời vợ cũng không dám ngẩng đầu nhìn ai, cũng bị người ta chỉ trỏ sau lưng.
Hình như Khương Ngọc Lai đã quên mất, căn bản Lý Ngẫu Hoa không định tiếp tục sinh sống ở huyện thành này nữa, cho nên dù người khác có biết chuyện chồng cô ấy nuôi gái bên ngoài thì sao chứ? Lúc đó cô ấy đã không còn ở nơi này rồi, ai còn chỉ trỏ sau lưng cô ấy được?
Khương Ngọc Lai ném ống nghe điện thoại xuống, nổi giận tại chỗ một lúc lâu, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đi rửa mặt, để lát nữa còn mở cửa cho Lý Ngẫu Hoa.
Hình như anh ta cũng quên, đây là nhà của anh ta và Lý Ngẫu Hoa, Lý Ngẫu Hoa có chìa khóa, đâu cần anh ta mở cửa giúp.
Anh ta vừa rửa mặt thay quần áo xong, cửa nhà đã bị mở ra, một đám người nhà họ Lý bước vào phòng.
Người đi đầu là Lý Ngẫu Hoa, mặt cô ấy đầy phẫn nộ, trông thấy Khương Ngọc Lai ra khỏi phòng, cô ấy càng tức giận hơn.
Chưa kịp chào xong những người còn lại, anh ta đã bị Lý Ngẫu Hoa xông đến tát cho câm miệng.
Tát anh ta một cái Lý Ngẫu Hoa vẫn chưa thấy đủ, cái tát thứ hai, thứ ba lập tức rơi xuống mặt Khương Ngọc Lai.
“Ngẫu Hoa, cô...” Sắc mặt Khương Ngọc Lai cũng khó coi, anh ta đã từng nghĩ, nếu Lý Ngẫu Hoa tức gaianj trong lòng thì để cô ấy đánh anh ta một trận cho hết giận, nhưng không ngờ, Lý Ngẫu Hoa ra tay không nể tình chút nào, sau mấy cái tát Khương Ngọc Lai đã cảm thấy mặt mình sưng lên rồi.
Đánh người không vả mặt, Lý Ngẫu Hoa muốn mình mất hết thể diện sao?
Khương Ngọc Lai không nhịn được nữa, hét lớn một tiếng: “Lý Ngẫu Hoa, cô đánh đủ chưa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Trước khi về nhà, Lý Ngẫu Hoa đã nói với cha mẹ và các anh chị, khi cô ấy đánh Khương Ngọc Lai, bọn họ đừng nhúng tay vào. Giận thì phải tự mình trút ra ngoài, người khác đánh Khương Ngọc Lai mười cái cũng không thống khoái bằng cô ấy tự tay tát anh ta một cái.
Bởi vậy sau khi người nhà họ Lý vào phòng, bọn họ mới không ấn Khương Ngọc Lai xuống đất mà đánh.
Khi bàn chuyện ly hôn với Khương Ngọc Lai, bọn họ cũng không xen vào, chỉ cần ở bên chống lưng cho cô ấy là được.
“Đủ chưa ư? Chưa đủ.” Lý Liên Hoa chỉ vào Khương Ngọc Lai mắng: “Khương Ngọc Lai, anh còn đến tỉnh thành tìm Xuân Sinh đúng không? Anh làm ra chuyện khốn nạn như vậy không biết giấu đi thì thôi, còn dám vác mặt đến chỗ Xuân Sinh làm phiền thằng bé. Khương Ngọc Lai, anh là loại không biết xấu hổ, rượu mời không uống thích uống rượu phạt đúng không? Nếu anh đã không biết xấu hổ, vậy tôi cũng không giấu diếm chuyện này với người bên ngoài nữa.”
Lý Liên Hoa lén nói với chồng mình mấy câu, Vương Thành cất bước đi mở toang cửa lớn trong nhà ra.
Nhà Khương Ngọc Lai và Lý Ngẫu Hoa ở gần đường cái, thời gian này không sớm cũng không muộn, có rất nhiều đứa trẻ đang chơi dưới bóng cây ngô đồng trên con đường, còn có cả mấy ông lão đang đánh cờ nữa.
Lý Liên Hoa cất cao giọng: “Khương Ngọc Lai, mày là đồ không biết xấu hổ. Nuôi gái bên ngoài còn có cả con riêng, toàn làm ra chuyện khốn nạn. Hàng xóm láng giềng mau tới đây mà xem, họ Khương này bề ngoài là chính nhân quân tử, thật ra là một tên đàn ông lăng nhăng đấy, cậu ta nuôi một cô vợ bé bên ngoài, cô vợ bé kia còn sinh cho cậu ta một đứa con trai, năm nay đã bảy tuổi rồi. Mọi ngời mau tới xem đi, cậu ta còn là giáo viên đó, mẹ nó chứ…”
Lý Liên Hoa vừa kêu lên, người qua đường đều nhìn về phía bên này, Khương Ngọc Lai sợ hãi không thôi, chỉ muốn xông đến bịt miệng Lý Liên Hoa lại.
Vân Chi
Lý Ngẫu Hoa giữ chặt anh ta: “Sao thế, anh dám làm không dám nhận à? Nếu anh đã dám làm ra chuyện ngoại tình, vậy thì đừng sợ bị nói ra ngoài.”
“Khương Ngọc Lai, ban đầu chúng tôi nói chuyện tử tế với cậu, muốn ly hôn trong yên bình, sau này cậu với Ngẫu Hoa ai đi đường nấy, không liên quan gì với nhau nữa, nhưng cậu lại cố tình tới tìm Xuân Sinh làm khó thằng bé. Nếu cậu đã không biết xấu hổ, vậy chúng tôi không cần thiết phải giữ lại thể diện cho cậu nữa.”Lưu Đại Ngân nói.
Nói xong, bà ấy bước đến kéo con gái lại, lấy ra một sấp ảnh chụp từ trong túi xách, nói: “Khương Ngọc Lai, cậu có đồng ý ly hôn không?”
“Không đồng ý.” Khương Ngọc Lai cắn răng nói.
“Được, vậy tôi sẽ rắc số ảnh này khắp con phố nhà cậu đang sinh sống.”
Lưu Đại Ngân nói được thì làm được, lập tức nhấc chân đi ra ngoài.
“Bà định làm gì? Không cho đi, không cho đi.”
Khương Ngọc Lai muốn xông tới cướp lấy sấp ảnh từ tay Lưu Đại Ngân lại bị Vương Thành và Chu Tam Lâm giữ chặt không thể động đậy.
Tuyệt đối không thể để người khác trông thấy những tấm ảnh kia, nếu bị người khác trông thấy, vậy thì phiền phức to, thanh danh của mình sẽ bị huỷ hoại hoàn toàn, khả năng còn không giữ được công việc…
Vừa rồi, chắc chắn đã có không ít người nghe thấy tiếng kêu to của Lý Liên Hoa, nhưng chỉ cần không có chứng cứ, cùng lắm bọn họ chỉ bàn tán sau lưng thôi, sẽ không ảnh hưởng quá lớn đến cuộc sống của anh ta.
Nhưng mà nếu lộ ra những tấm ảnh này, vậy thì xong đời rồi, chuyện mình nuôi tình nhân bên ngoài sẽ được chứng thực…